Lục Châu than nhẹ một tiếng.
Cái tính tình của Tiểu Diên Nhi vẫn không trầm ổn lại được.
Khoảng chừng nửa giờ sau, tiếng thông báo tăng điểm công đức mới ngừng lại.
Lục Châu nhìn vào giao diện thông tin cá nhân ——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Ngưng Thức cảnh, Luyện Khí Hóa Thần
Điểm công đức: 1.254
Pháp thân: Tam Hoa Tụ Đỉnh
Tuổi thọ còn lại: 4.205 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động), Bạch Trạch
Công pháp: Ba Quyển Thiên Thư
Điểm công đức đã hơn một ngàn.
Trừ đi điểm công đức nhận được do dạy bảo đồ đệ và ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ, Tiểu Diên Nhi đã giết chết ít nhất 50 tên ác đồ.
Lục Châu cũng không quá mong đợi Tiểu Diên Nhi vừa nhập thế sự đã có thể xử lý sự tình thoả đáng, tuổi nàng còn nhỏ, chưa phân biệt được phân tấc.
Nhưng mấy ngày nay từ miệng Vương Phú Quý, hắn cũng biết được Thanh Long Hội thường ngày làm nhiều việc ác, hiếp đáp dân đen, dân chúng bị hại đều rất tức giận mà không dám nói gì. Sau lưng bọn hắn lại có U Minh Giáo nên quan phủ cũng không dám làm gì. Cứ thể bọn hắn trở thành mối hoạ lớn của An Dương Thành. Giết thì giết thôi, không đáng thương tiếc.
“Phú Quý, ngươi đến Mộ Dung gia hỏi thăm tin tức xem gần đây họ có động tĩnh gì không?”
“Tiểu nhân đi ngay.”
“Chờ một chút.”
“Lão tiên sinh có gì phân phó?”
“Cầm theo tấm lệnh bài này, không ai dám ngăn cản ngươi. Đi đi…”
“Vâng.”
Tuy rằng các đạo cụ Cơ Thiên Đạo lợi dụng Hệ thống mang tới đều đã biến mất toàn bộ, nhưng những thứ năm đó hắn tung hoành cướp đoạt từ tay người khác đều còn đủ, lệnh bài của hoàng thất là một trong số đó. Những thứ khác không tiện mang theo, hắn đều để lại trong Ma Thiên Các.
Buổi chiều.
Khi Lục Châu đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu Diên Nhi lại từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Đến tước mặt Lục Châu, nàng cười nói: “Sư phụ.”
Lục Châu nhíu mày: “Quỳ xuống!”
Thịch!
Tiểu Diên Nhi lập tức quỳ xuống, trên mặt vốn đang nở nụ cười đã lập tức biến mất không còn một mảnh. “Đồ nhi biết sai, đồ nhi không nên giết người!”
“Vi sư không trách con vì chuyện này.”
“A?”
“Vi sư đã nói, đây là nhà con, phải đi cửa chính. Con xem lời ta nói là gió thoảng bên tai hay sao?”
“Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi. Đồ nhi gấp gáp trở về nên nhất thời quên mất… Đồ nhi cam đoan sau này sẽ không tái phạm nữa.” Tiểu Diên Nhi cúi đầu liên tục hứa hẹn.
Mỗi lần làm sai đều y như vậy, chẳng nhớ lâu gì cả.
Lục Châu chỉ trụ đá bên cạnh.
“Nằm xuống.”
“A?”
“Tính tình con tự do tự tại, đây là chuyện tốt. Nhưng không thể đến một chút quy củ cũng không có. Cha mẹ con không ở đây, ta sẽ dạy con.”
Tiểu Diên Nhi đáng thương nằm lên trụ đá.
Lục Châu biết, những lúc thế này càng không thể mềm lòng. Hắn đưa tay điều động một đạo cương phong yếu ớt đánh vào mông nàng.
Bộp.
Hì hì, không đau.
Tiểu nha đầu, dám chơi chiêu với ta?
Lục Châu hơi giận nói: “Tản cương khí hộ thể đi.”
“Sư phụ tha mạng, đồ nhi không dám nữa.” Tiểu Diên Nhi liên tục cầu xin tha thứ.
“Tản đi.”
“…”
Cương khí hộ thể biến mất, Tiểu Diên Nhi lúc này đã hoàn toàn biến thành người bình thường. Tính tình tự do tự tại không sao, nhưng không thể đến một chút quy củ cũng không có. Ở trên núi thì không nói, ra tới An Dương Thành lại ra tay không biết nặng nhẹ như vậy, không sợ bị người khác nhìn thấy rồi truyền đến tai những tên ác đồ kia sao? Nhất định phải trừng phạt để nàng nhớ lâu.
Bộp!
“Sư phụ, đau… đau.”
Lần này là nàng đau thật.
Tuy Lục Châu chỉ là Ngưng Thức cảnh, nhưng cương khí hắn điều động hoàn toàn dư sức để đánh một người bình thường.
Bốp bốp bốp… liên tục ba cái.
Lục Châu đánh thật.
Trong trí nhớ của hắn, chỉ duy có một mình Tiểu Diên Nhi là Cơ Thiên Đạo chưa từng đánh qua.
Từ lão đại tới lão bát, tên nào cũng đều bị Cơ Thiên Đạo đánh tới mặt mũi bầm dập, thậm chí còn trọng thương. Mỗi lần như vậy Cơ Thiên Đạo đều dùng dược cứu bọn hắn, cứ thế tra tấn bằng đòn roi từ nhỏ đến lớn.
Bị đánh mông, Tiểu Diên Nhi cực kỳ tủi thân.
Nàng suýt nữa đã khóc lên.
Ở trước mặt người khác, nàng là tiểu ác ma vô cùng đáng sợ, nhưng ở trước mặt Lục Châu, nàng chỉ là một đứa trẻ chưa lớn.
Thuở nhỏ không có cha mẹ bên cạnh, tình cảm với sư huynh sư tỷ cũng có hạn, không thể thay thế tình cha mẹ, người nàng có thể dựa dẫm chỉ có một mình sư phụ… Bây giờ sư phụ mà nàng kính trọng nhất lại ra tay đánh nàng, không tủi thân sao được.
Tủi thân muốn chết.
“Đứng lên đi.” Lục Châu chắp tay sau lưng.
“Sư phụ… đau lắm đó.”
“Đau là tốt rồi… Vi sư đã nói rồi, những đạo lý mà vi sư từng dạy con đều quên mất. Sau này lời ta nói con phải nhớ cho kỹ.” Lục Châu nói.
“Dạ biết.” Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm đáp.
[Ting — cẩn thận dạy bảo đồ đệ Tiểu Diên Nhi, ban thưởng 300 điểm công đức.]
Lục Châu luôn chú ý xem độ trung thành của nàng. Trong lúc hắn đáng Tiểu Diên Nhi, độ trung thành của nàng không hề giảm xuống.
Điều này nói rõ, khi độ trung thành đạt trên 80%, chỉ cần hắn không làm ra chuyện gì khiến đồ đệ thất vọng thì sẽ không tổn hại đến độ trung thành.
Tiểu Diên Nhi còn dễ dạy bảo, tám tên còn lại thì…
Đau cả đầu.
Con đường dạy dỗ đúng là gánh nặng đường xa.
Tiểu Diên Nhi có tủi thân thì cũng đã tủi rồi, nàng đứng dậy nói nhỏ: “Thanh Long Hội nói không có Lâm Hồ Bang nào cả, là do một đám tu hành giả cố ý nguỵ trang thành…”
“Cố ý nguỵ trang?”
“Vâng. Bọn hắn dám nói dối… còn mời người từ Ích Châu đến, muốn giết đồ nhi… Đồ nhi tức giận không nhịn được mới đánh bọn hắn.”
“Đánh?”
“Là giết.” Tiểu Diên Nhi vội vàng sửa lại. “Bọn hắn mời tới cao thủ, đồ nhi mà không phản kháng sợ là không còn mạng để gặp lại người nữa nha…”
“Thôi đi. Không có cường giả Thần Đình cảnh xuất hiện thì ai dám bắt nạt con?” Lục Châu nhẹ giọng quát.
Tiểu Diên Nhi không dám nói nữa.
Lục Châu tính toán thời gian một chút.
Vương Phú Quý lẽ ra phải về tới rồi mới đúng.
Nhưng đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng hắn.
Suy nghĩ một lát, Lục Châu nói: “Vương Phú Quý ra ngoài chưa về, con đi theo vi sư một chuyến.”
“Vâng.”
Hai người rời khỏi Từ phủ.
Hướng về phía Mộ Dung gia mà tới.
------------
Tại Diễn Nguyệt Cung.
Ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt có vẻ nôn nóng bất an.
Nàng không ngừng đi tới đi lui.
“Sư tỷ không cần lo lắng như vậy, việc đã tới nước này, tỷ hối hận cũng không làm được gì, chỉ có thể đi tới cùng.” Diệp Thiên Tâm nhẹ nhàng cười, bước ra khỏi bình phong.
“Thiên Tâm sư muội, muội không hiểu. Nếu là một tháng trước thì ta làm vậy chẳng lo lắng gì cả. Tính tình lão già này luôn nóng nảy, từ trước tới nay làm gì cũng vì tư lợi. Thế nhưng dạo gần đây… phong cách làm việc của lão đã thay đổi.”
“Thay đổi như thế nào?”
“Ta nói không rõ… chỉ là mơ hồ cảm thấy thủ đoạn của lão trở nên nhu hoà, dường như tính tình cũng không còn táo bạo như trước nữa.” Chiêu Nguyệt nhớ lại tình cảnh khi lão đánh lui thập đại cao thủ.
Diệp Thiên Tâm cười khanh khách. “Tỷ đúng thật là sợ lão tới cảnh giới tột cùng rồi… Bị tra tấn nhiều năm như vậy vẫn còn sống sót được, bây giờ mới rời khỏi đó có một đoạn thời gian mà tỷ đã sợ thành dạng này.”
Chiêu Nguyệt nghĩ tới nhiều năm sống trong thống khổ, thở dài nói: “Có lẽ là do ta suy nghĩ nhiều… Muội ra lệnh cho người bắt cóc Từu gia, lão sẽ mắc câu chứ?”
“Với tính cách của lão bất tử đó thì chắc rất khó sẽ mắc câu. Nhưng tiểu sư muội bản tính đơn thuần, lại mới rời nhà có năm năm, nếu nàng biết chuyện này tất sẽ quay về An Dương, đến lúc đó chúng ta bắt tiểu sư muội là đủ. Lão già kia một ngày nào đó cũng sẽ phải rời khỏi Kim Đình Sơn, không có sự bảo vệ của tam sư huynh, tứ sư huynh và bình chướng… ta sẽ có vô số phương pháp hao mòn hết lá bài tẩy của lão.”
“Làm sao hao mòn được át chủ bài?”
“Danh môn chính đạo trong thiên hạ này rất đông, người bị hắn hại nhiều không sao kể xiết. Chỉ cần ta lan truyền tin tức ra ngoài, tỷ cho rằng các môn phái trong thiên hạ sẽ làm gì? Nhất là Thiên Kiếm Môn, Môn chủ Lạc Trường Phong đã chết trong tay lão già.”
“Nếu bọn họ đều sợ hãi lão thì sao?”
Chiêu Nguyệt đã tận mắt nhìn thấy tình cảnh thập đại cao thủ và hơn vạn tu hành giả bỏ chạy tán loạn.
Tình cảnh đó thật khiến người ta khó lòng quên được.
Chỉ sợ dưới gầm trời này chỉ có một mình Cơ Thiên Đạo có thể khiến cho ngàn vạn tu hành giả nghe tiếng mà chạy.
“Ta đã đem chuyện lão già có bí dược thông báo cho thập đại môn phái. Cửu đại cao thủ cũng không phải là đồ ngu, chờ đến lúc bọn họ nghĩ thông suốt, sớm muộn gì cũng sẽ ngóc đầu trở lại.”
Vừa nói đến đây, một tên thuộc hạ tiến vào.
“Cung chủ, An Dương gửi thư về báo cáo, Thanh Long Hội đã bị diệt, lệnh bài cấm vệ quân của hoàng thất xuất hiện ở An Dương Thành.”