Minh Thế Nhân tức giận nói: “Giả bộ một chút là được rồi, đừng có được một tấc lại lấn một thước. Huynh và ta đều là những kẻ lớn lên trong đòn roi, những vết thương nặng hơn thế này đều đã bị qua cả rồi.”
“Sư đệ đúng là thông tuệ hơn người. “Đoan Mộc Sinh xấu hổ cười nói.
“Mười ngày. Sau mười ngày mà huynh không chịu ngồi dậy làm việc thì ta không thèm làm nữa. Tới lúc sư phụ trở về, xem huynh có quả ngon để ăn không.” Minh Thế Nhân khoanh tay nói.
“Mười ngày quá nhiều, bảy ngày là đủ. Sư đệ, đệ lui ra đi, ta muốn chữa thương. Cô nam quả nam ở chung một phòng thật không tiện.” Đoan Mộc Sinh khoát tay nói.
“Hừ… Thối.”
Minh Thế Nhân gắt một tiếng rồi quay người rời đi.
Ban đêm ở Kim Đình Sơn, trăng sáng trên cao.
Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thầm nói: “Sư phụ à sư phụ, người rốt cuộc là đang nghĩ gì?”
A, có thư tới?
Minh Thế Nhân tay mắt nhanh nhẹn, thân hình như thiểm điện vọt lên không, dễ dàng bắt lấy chim truyền tin.
Đọc xong thư, Minh Thế Nhân nhíu mày kinh ngạc: “Sao sư phụ lại biết tam sư huynh thụ thương?”
Hắn vội vàng nhìn quanh nhìn quất.
Mũi chân điểm nhẹ, cương khí tung hoành!
Năng lực cảm nhận trải rộng ra phạm vi mấy trăm mét.
Trừ một ít chim chóc và thú rừng đang nghỉ ngơi đều bị hù doạ ra thì không còn sinh vật nào khác.
Minh Thế Nhân lo lắng bất an, càng lúc càng căng thẳng. Hắn cảm thấy sư phụ lão nhân gia như đang ở đâu đó nhìn hắn chằm chằm.
Mặc kệ người có đang nhìn hay không.
Minh Thế Nhân trực tiếp quỳ xuống chắp tay nói: “Sư phụ ở trên cao, đồ nhi không hề có ý bất kính với người. Xin sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng chữa trị bình chướng, trông nom Kim Đình Sơn cẩn thận.”
Xung quanh yên tĩnh, tối đen một mảnh.
Minh Thế Nhân đứng lên, thở dài một hơi.
Đừng hoảng hốt, chỉ cần làm theo sáo lộ mới của sư phụ là được, sẽ không có vấn đề gì.
-----------
[Dạy bảo Minh Thế Nhân, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
[Độ trung thành của Minh Thế Nhân tăng 2%.]
Lục Châu đang ngồi xếp bằng trong phòng xem Quyển Nhân của Thiên Thư.
Đối với những lời thông báo bất chợt của Hệ thống, hắn đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
Mặc kệ là vì nguyên nhân gì dẫn đến những thay đổi ở bọn đồ đệ thì chung quy đó vẫn là chuyện tốt.
“Dùng sự khôn ngoan trí tuệ để hiểu được tường tận về tương lai, mới biết rằng tương lai là thứ không thể đoán được, dù chỉ là điều bé nhỏ nhất.”
“Dùng sự khôn ngoan trí tuệ để lắng nghe, trên mọi vùng lãnh thổ, với mọi thanh âm, thì việc nghe hay không nghe là tự do của mình.”
“Dùng sự khôn ngoan trí tuệ đúng phương pháp, diễn thuyết cũng chẳng cần pháp môn, lời giảng như mưa thấm vào lòng người, thanh âm kỳ diệu khiến người lĩnh ngộ, đạt đến thanh tịnh siêu thoát.”
Đọc đến đây.
Lục Châu đóng quyển Thiên Thư lại.
Nội dung bên trong của Quyển Nhân cũng chỉ có như thế, còn lại vẫn là những ký tự gà bới không sao đọc được.
“Nhớ lại lần đầu khi ta xem Quyển Nhân của Thiên Thư, chỉ có trang bìa sách là đọc được, còn lại tất cả đều là những con chữ không tài nào hiểu nổi. Bây giờ lại đọc được hai trang, chẳng lẽ điều này có liên quan đến tuổi thọ và tu vi của ta sao?”
Tu luyện Thiên Thư chính là để đề thăng tu vi, bây giờ lại phát hiện phải tăng tu vi mới đọc được chữ trên đó, đúng là lẫn lộn đầu đuôi.
“Cố ý khó xử ta chứ gì?”
Lục Châu cảm nhận nguyên khí toàn thân mình. Từ khi bước vào Ngưng Thức Cảnh, nhờ có pháp thân, hắn đã hấp thu được không ít nguyên khí. Nhưng những thứ này khi đối mặt với cường giả Thần Đình cảnh thì chẳng khác nào sâu kiến.
Đêm dài đằng đẵng, ngoại trừ đọc Thiên Thư, hắn chẳng còn chuyện gì để làm.
Trong não hải Lục Châu đột nhiên hiện ra hai chữ “rút thưởng”, hắn lập tức lắc đầu.
Cái trò này có độc.
Đợi điểm công đức nhiều lên rồi tính.
------------
Sáng hôm sau.
Ở phân đà Thanh Long Hội.
“Ngươi nói người đả thương các ngươi là một tiểu cô nương chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi và một lão già bảy tám chục tuổi?” Đà chủ Liễu Chính Phong chắp tay sau lưng hỏi.
Hai người quỳ gối trong nội đường vẻ mặt cầu xin không dám lên tiếng.
Liễu Chính Phong đi qua đi lại một lúc rồi nói: “Một người là Thông Huyền cảnh sơ kỳ, một người là tu hành giả Thối Thể bảy tám trọng… lại có dũng khí khiêu khích Thanh Long Hội chúng ta?”
“Thuộc hạ không rõ, thuộc hạ vốn đang chiêu mộ đệ tử ở An Dương Thành thì dã nha đầu đó đột nhiên xuất hiện, đạp một cước khiến Giang chấp sự trọng thương. Đã vậy gia gia của dã nha đầu đó còn nói.. còn nói…”
“Còn nói cái gì?”
“Còn nói lão sẽ đích thân tới bái phỏng.”
Liễu Chính Phong hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ nghi hoặc lẫn khinh thường.
Điều khiến hắn nghi hoặc là, một tên Thông Huyền cảnh nho nhỏ cũng dám đến cửa khiêu chiến. Điều hắn khinh thường là, đường đường là Thanh Long Hội lại có thể luân lạc tới mức chuyện nhỏ như vậy cũng phải đến tay hắn xử lý. Nhưng nếu hắn mặc kệ không nói tới thì Thanh Long Hội làm sao chiêu thu đệ tử mới?
Mặt mũi đương nhiên là phải lấy lại.
“Hôm nay ngươi dẫn theo hai mươi huynh đệ đi bắt kẻ đả thương Giang chấp sự về đây.”
“Vâng!”
Hai người dưới đất từ từ đứng lên.
Một tên thuộc hạ đột nhiên vội vàng chạy vào, chắp tay nói: “Đà chủ, bên ngoài có một nữ tử cầu kiến.”
“Không gặp.”
“Nàng nói, kiên nhẫn của nàng có hạn, khi nàng còn tuân thủ lời dạy của gia gia nàng thì… thì… người tốt nhất là hãy ngoan ngoãn nghe lời.” Nói xong lời này, tên thuộc hả len lén ngẩng đầu nhìn trộm đà chủ.
Ngoan ngoãn nghe lời, câu này như là khẩu khí của trưởng bối nói với vãn bối.
Rầm!
Rầm!
Vài thân ảnh phá vỡ cửa sổ té vào trong nội đường, tiếng kêu thảm vang lên không ngớt.
Tâm trạng Liễu Chính Phong đang không tốt, nhưng thấy tình hình trước mắt hắn bỗng ngơ ngác.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Đi ra xem nhanh lên.”
Liễu Chính Phong dẫn theo các huynh đệ bước ra khỏi nội đường.
Trên đình viện, Tiểu Diên Nhi mặc thanh y giẫm trên nóc nhà, một tay se tóc, một tay chỉ vào các tu hành giả của Thanh Long Hội đang đứng đầy đất, nói: “Đã nói kiên nhẫn của bản cô nương có hạn, ta không đánh các ngươi đã tốt lắm rồi, còn dám để ta phải đứng đợi ngoài này sao?”
“Người này… thật là mạnh.”
“Tu vi của nàng ít nhất cũng là Phạn Hải Cảnh, làm sao bây giờ?”
“Đà chủ đến rồi!”
Đám người tránh ra.
Đà chủ Liễu Chính Phong ngẩng đầu nhìn Tiểu Diên Nhi đứng trên nóc nhà, hàng chân mày nhíu chặt.
“Đà chủ, chính là nàng, nàng là người đả thương Giang chấp sự!”
Liễu Chính Phong chắp tay nói: “Thì ra là một vị cao thủ.”
Ánh mắt Tiểu Diên Nhi nhìn về phía Liễu Chính Phong, nàng nói: “Ngươi chính là tên cầm đầu của cái Thanh Long Hội vô tích sự này?”
Ách, ‘cầm đầu’?
“Cô nương, nên biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Đừng tưởng mình là Phạn Hải cảnh thì không ai làm gì được mình.” Liễu Chính Phong tức giận nói.
Tiểu Diên Nhi từ nhỏ đã ở trên Kim Đình Sơn, không biết cách giao tiếp với người khác.
Mấy thứ như nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên hay cách cư xử khiêm tốn nhã nhặn nàng hoàn toàn không hiểu… nàng chỉ biết phải tranh thủ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho.
“Nói linh tinh cái gì thế? Ta đang hỏi ngươi, ngươi có phải là kẻ cầm đầu đám tiểu lâu la này không?” Tiểu Diên Nhi nhíu mày.
“Ta chính là Đà chủ Liễu Chính Phong của Thanh Long Hội phân đà An Dương.”
“Lời ngươi nói có hữu hiệu không?”
“Đương nhiên là hữu hiệu.”
“Vậy thì tốt quá, bản cô nương có chuyện muốn bàn giao với ngươi.”
Bên trong đình viện, đám tiểu lâu la đều ngẩng đầu nhìn Tiểu Diên Nhi.
Liễu Chính Phong lại tức giận, vốn hắn định suy xét xem đối phương có năng lực gì mà dám đắc tội Thanh Long Hội, nhưng nói chuyện hồi lâu với nàng chẳng khác nào nước đổ đầu vịt.
“Đủ rồi. Bắt nàng ta lại.”
Hắn vung tay lên.
Cung tiễn thủ bắn tên về phía Diên Nhi.
“Tên cầm đầu này thật không ngoan!”
Mũi chân điểm nhẹ.
Một đạo cương khí hình vòng tròn xuất hiện dưới chân nàng dần tản ra tứ phía.
Phòng ốc bên dưới trong nháy mắt sụp đổ, hoá thành bột mịn.
Cương khí tạo thành gió lốc gợn sóng lan ra bốn phương tám hướng.
“Phạn Hải cảnh đã mở bát mạch?!” Liễu Chính Phong trừng to mắt.