Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL)

Trên Xuyên Vân phi liễn.  

             Lục Châu chắp tay sau lưng quan sát tổng đàn Tịnh Minh Đạo.  

             “Sư phụ, bình chướng Tịnh Minh Đạo đã bị phá, thất phong đều bị đốt.” Đoan Mộc Sinh nhìn bảy toà núi cao vây xung quanh tổng đàn rồi đưa ra kết luận.  

             “Là phi liễn của U Minh Giáo.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía phi liễn đang lơ lửng trên tổng đàn.  

             Đoan Mộc Sinh hừ nhẹ một tiếng, điều khiển phi liễn bay về phía phi liễn của U Minh Giáo.  

             Thấy vậy, phi liễn U Minh Giáo lập tức nhanh chóng lùi về đến hậu phương tổng đàn.  

             Xuyên Vân phi liễn giảm tốc độ, từ từ hạ xuống.  

             “Thanh Long điện Hoa Trọng Dương, tham kiến lão tiền bối.”  

             “Huyền Vũ điện Địch Thanh, tham kiến lão tiền bối.”  

             “Chu Tước điện Dương Viêm, tham kiến lão tiền bối.”  

             “Bạch Hổ điện Bạch Ngọc Thanh, tham kiến lão tiền bối.”  

             Bốn đạo thanh âm ẩn chứa sóng âm hùng hồn truyền vào Xuyên Vân phi liễn, sóng âm không có tính sát thương, chỉ khiến âm thanh càng thêm rõ ràng.  

             Nhìn thấy bốn người bên dưới không kiêu ngạo cũng không tự ti, Xuyên Vân phi liễn ngừng lại.  

             “Sư phụ, là tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo.”  

             Lục Châu gật đầu, đưa mắt quan sát tổng đàn.  

             Xuyên Vân phi liễn lúc này cũng lơ lửng bên trên.  

             Lãnh La quan sát bốn người rồi nói: “Nghe đồn tứ đại hộ pháp U Minh Giáo có hai người là lục diệp, hai người là thất diệp… không biết là thật hay giả?”  

             Phan Ly Thiên nói: “U Minh Giáo có thực lực như thế, chẳng trách có thể diệt được Tịnh Minh Đạo…”  

             Lục Châu nhìn lướt qua Phan Ly Thiên.  

             Dù sao Phan Ly Thiên cũng xuất thân từ Tịnh Minh Đạo, không ngờ thấy Tịnh Minh Đạo có bộ dạng như ngày hôm nay lại không hề tức giận…  

             Nhưng Lục Châu cũng không có ý định truy hỏi chuyện này.  

             Lục Châu quan sát bốn người bên dưới rồi truyền âm nói: “Vu Chính Hải đang ở đâu?”  

             Hoa Trọng Dương khom người chắp tay: “Lão tiền bối, Giáo chủ lệnh cho bọn thuộc hạ chờ ở đây… Giáo chủ nói tuy Tịnh Minh Đạo bị U Minh Giáo đánh hạ, nhưng nếu lão tiền bối muốn thì có thể lấy đi bất cứ lúc nào.”  

             Lục Châu nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn không thấy thân ảnh Vu Chính Hải đâu.  

             Nghiệt đồ quả nhiên rất giảo hoạt!  

             Đoan Mộc Sinh quát: “Bảo Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai lăn ra đây! Sư phụ đến rồi còn sợ hãi rụt rè lẩn trốn cái gì!”  

             Hoa Trọng Dương không hề tức giận mà tiếp tục nói:  

             “Tam tiên sinh xin bớt giận. Giáo chủ và thất tiên sinh bận trăm công nghìn việc nên bây giờ không thể phân thân.”  

             “Đánh rắm! Sợ thì cứ nói sợ, còn viện lý do đường hoàng như thế, đúng là không biết xấu hổ!” Đoan Mộc Sinh mắng.  

             Đoan Mộc Sinh tuy không nói chuyện linh hoạt như Minh Thế Nhân nhưng kỹ năng mắng người cũng rất ra hình ra dáng.  

             Đám người Hoa Trọng Dương không lên tiếng phủ nhận lời hắn mắng.  

             Trên thực tế đây đúng là sự thật, nếu không thì sao Giáo chủ lại bảo bốn người bọn hắn đứng đợi ở đây làm gì.  

             “Lão tiền bối, vãn bối nói từng câu đều là thật, không hề dám hồ ngôn loạn ngữ!”  

             Hoa Trọng Dương lại khom người lần nữa.  

             Hắn đã cảm giác được cơn tức giận toả ra từ người Lục Châu.  

             Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có khả năng Lục Châu sẽ trút giận lên người bọn hắn.  

             Tứ đại hộ pháp đều đã chuẩn bị tốt để đào tẩu. Một khi lão tiền bối ra tay thì cả đám lập tức quay đầu bỏ chạy. Nguyên Thần cảnh lục diệp và thất diệp muốn chạy trốn cũng không quá khó.  

             Nhưng mà… bọn họ nào biết, Lục Châu vốn không hề quan tâm đến bọn họ.  

             “Vậy thì nói cho bản toạ, Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai đang ở đâu?”  

             Lục Châu không tin bọn hắn không biết…  

             “Chuyện này…”  

             “Không chịu nói?”  

             “Lão tiền bối, bọn vãn bối là người trong U Minh Giáo, sao có thể làm ra chuyện phản bội, mong lão tiền bối thứ lỗi.” Hoa Trọng Dương đáp.  

             “Đã không chịu nói thì theo bản toạ về Ma Thiên Các một chuyến.” Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Hoa Trọng Dương.  

             Toàn thân Hoa Trọng Dương run lên.  

             Hắn theo bản năng lùi lại một bước.  

             Đầu óc hắn nhanh chóng suy nghĩ rồi vội vàng nói: “Lão tiền bối thứ tội! Vãn bối chẳng qua chỉ là một trong bốn hộ pháp, không phải là người quan trọng gì. Huống hồ bình chướng Kim Đình Sơn xuất hiện tình huống dị thường, lão tiền bối hẳn nên đề phòng tiểu nhân xâm nhập.”  

             Bạch Ngọc Thanh cũng nói theo:  

             “Vãn bối nghe nói con trai của Thiên Kiếm Môn Lạc Hành Không, cũng chính là Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong đã chết trong tay lão tiền bối. Lạc Hành Không vẫn luôn tìm kiếm cơ hội báo thù ngài. Lão tiền bối không thể không đề phòng!  

             Dương Viêm phụ hoạ:  

             “Lão tiền bối đâu cần phải khó chịu với Giáo chủ… Giáo chủ rời khỏi Ma Thiên Các quả thực chỉ là chuyện bất đắc dĩ!”  

             Nghe lời này, người bị đả động hẳn là Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh.  

             Hai người đều là đồng môn của Vu Chính Hải, lúc trước sư phụ đối đãi với đám đồ đệ thế nào, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.  

             Chỉ là….  

             Bọn họ cũng không rõ tại sao đại sư huynh lại kiên quyết rời đi như vậy.  

             Thấy tứ đại hộ pháp U Minh Giáo cung kính như thế, Lãnh La mở miệng nói: “Cho dù thế nào thì phản bội sư môn cũng là sai lầm lớn. Bốn người các ngươi không phải  

             kẻ ngốc, đạo lý trong đó không cần ta phải nói nhiều. Hắn trốn được một vài lần, nhưng không trốn được một đời.”  

             Đám người Hoa Trọng Dương không nói gì nữa.  

             Toàn bộ đều im lặng.  

             Ngay lúc tứ đại hộ pháp đang không biết phải ứng đối thế nào thì từ ngọn núi thứ ba trong thất phong của Tịnh Minh Đạo đột nhiên truyền tới một đạo âm thanh trầm thấp ——  

             “Sư phụ… người cần gì phải thế?”  

             Đạo sóng âm xuyên qua rừng cây, xuyên qua dãy núi, phảng phất như truyền đến từ một nơi rất xa.  

             Sóng âm dội vào vách đá giữa tổng đàn và thất phong, tạo thành từng đợt tiếng vang.  

             Rõ ràng…  

             Cuộc đối thoại giữa bọn họ đều bị Vu Chính Hải nghe thấy.  

             Trên mặt Lục Châu không lộ biểu tình gì, chỉ vung tay lên: “Nghiệt đồ.”  

             “Vâng!”  

             Đoan Mộc Sinh quả quyết điều khiển Xuyên Vân phi liễn bay về phía ngọn núi thứ ba.  

             Tứ đại hộ pháp kinh hô một tiếng.  

             Bọn họ hoàn toàn không ngờ lão tiền bối sẽ ra chiêu này.  

             Xuyên Vân phi liễn kéo theo chiếc đuôi dài như sao băng, chỉ trong giây lát đã bay đến trước ngọn núi.  

             Ngọn núi thứ ba này của Tịnh Minh Đạo cũng chẳng khá hơn tổng đàn là bao.  

             Từ trên xuống dưới đều trông chật vật không chịu nổi.  

             Các công trình kiến trúc cơ bản giữa sườn núi đã bị thiêu huỷ.  

             Thi thể đệ tử Tịnh Minh Đạo nằm ngổn ngang trên các bậc thang.  

             Tuy trong lòng Phan Ly Thiên rất chán ghét Tịnh Minh Đạo, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn vẫn thở dài một tiếng. “Gieo gió gặt bão. Gieo gió gặt bão thôi…”  

             Lục Châu không có thời gian quan tâm đến Phan Ly Thiên.  

             Hắn nghiêm túc tìm kiếm nơi phát ra thanh âm.  

             Rừng cây rất tươi tốt, gần như che khuất tầm nhìn.  

             Chỉ cần nhìn thấy thân ảnh Vu Chính Hải hoặc Tư Vô Nhai, Lục Châu sẽ không chút do dự sử dụng thẻ Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá!  

             Cả ngọn núi chìm trong yên tĩnh.  

             Lúc này tứ đại hộ pháp cũng ngự không bay tới.  

             Bốn người lăng không lơ lửng bên cạnh phi liễn, sắp thành một hàng.  

             “Lão tiền bối!”  

             “Lão tiền bối… Tịnh Minh Đạo không chỉ nhiều lần hãm hại Ma Thiên Các, còn có âm mưu liên hợp với các phe chính đạo khác để tận diệt Ma Thiên Các… Nay Giáo chủ tự mình dẫn U Minh Giáo đến tiêu diệt Tịnh Minh Đạo, lão tiền bối nên vui vẻ mới phải chứ!”  

             Hoa Trọng Dương tận tình khuyên bảo, hắn khom người cúi thấp đầu, nói năng rất chân thành.  

             Nhưng từ đầu đến cuối Lục Châu không hề nhìn đến hắn.  

             Đoan Mộc Sinh đáp lại: “Nếu hắn thật sự nghĩ cho Ma Thiên Các thì xin hỏi: lúc trước khi thập đại cao thủ vây công sư phụ, hắn đang làm gì? Khi thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn lần thứ hai, hắn lại đang làm gì? Hắn không chỉ có phản bội sư môn mà còn cố ý cấu kết với danh môn chính đạo, để lộ hành tung sư phụ! Khi sư diệt tổ, tội lỗi đáng tru!”  

             Nghe được lời này, nét mặt tứ đại hộ pháp trở nên lúng túng vô cùng.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!