Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL)

Bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm.  

             Song phương đều đang vận sức chờ phát động.  

             Lý Cẩm Y đưa mắt nhìn Giang Ái Kiếm…  

             Lãnh La không động thủ, hiện tại thương thế của hắn vẫn chưa lành.  

             Nếu thật phải ra tay với tứ đại hắc kỵ thì chưa chắc hắn có thể chiếm thế thượng phong.  

             Dường như đã nhìn ra vấn đề, một tên hắc kỵ lạnh giọng cười nói: “Lá gan không nhỏ, dám giả mạo thủ lĩnh đại nhân. Bắt hết lại cho ta!”  

             Mấy trăm tên hắc kỵ đồng loạt tới gần.  

             Tiểu Diên Nhi thở hồng hộc vì tức giận: “Sư phụ, để đồ nhi ra tay đi. Đồ nhi nhất định sẽ giết sạch bọn này không còn một mảnh giáp!”  

             Không đợi Lục Châu đáp lời, Lãnh La đã cất tiếng: “Các người không cần nhúng tay vào… Lãnh La ta tung hoành thiên hạ nhiều năm, sao có thể không có một vài thủ đoạn?!”  

             Hắn không lùi lại mà bước lên trước.  

             Hành động này của Lãnh La khiến mọi người kinh ngạc không thôi.  

             “Giết!”  

             Tứ đại hắc kỵ vẫn lựa chọn tấn công.  

             Bốn thanh trường kiếm đồng thời đâm về phía Lãnh La.  

             Hai tay Lãnh La từ đầu đến cuối đều chắp sau lưng… nhiều năm đứng ở địa vị cao cao tại thượng, sao hắn có thể tha thứ cho kẻ vũ nhục tôn nghiêm của mình?  

             Roẹt.  

             Thân ảnh Lãnh La đột nhiên biến mất.  

             Một giây sau, Lãnh La đã xuất hiện ở giữa đoàn quân hắc kỵ.  

             Ông!!  

             Một toà pháp thân bát diệp kim liên đột ngột xuất hiện.  

             Tám phiến lá sen kim quang lóng lánh xoay chung quanh đài sen, nhanh chóng xoay tròn.  

             Cương khí lượn quanh, chỉ trong chớp mắt đã đánh bay đoàn quân hắc kỵ!  

             Một đoàn quân mấy trăm người đã bị một chiêu đánh bại!  

             Đứng quan sát ở khoảng cách gần, đoá kim liên kia trông như một cái bát khổng lồ.  

             Pháp thân vừa xuất hiện đã nhanh chóng biến mất.  

             Tuy chỉ duy trì được có một giây đồng hồ nhưng đã đủ để đối phó với đám hắc kỵ này.  

             Nguyên Thần cảnh bát diệp là tu vi cực hạn của tu hành giả trong giới tu hành.  

             Chính Nhất Đạo và Thiên Kiếm Môn từng truyền ngôn rằng tổ sư gia Ma Thiên Các đã đột phá bát diệp, thành tựu cửu diệp kim liên, thế nhưng chẳng có ai tin tưởng chuyện này.  

             Diệp Thiên Tâm cũng từng tận mắt nhìn thấy cửu diệp kim liên, sau đó nàng cũng cho rằng mình bị hoa mắt. Dù sao thì khi kim liên xuất hiện vẫn luôn xoay tròn, rất khó có thể nhìn lướt qua đã phân biệt được rõ ràng nó có bao nhiêu diệp.  

             Nhưng thân pháp của Lãnh La thì không giống như vậy.  

             Giống như khi chơi game, chỉ cần nhìn trang bị thôi ta cũng có thể xác định được level của đối phương.  

             Trong khoảnh khắc khi bát diệp kim liên xuất hiện, đám hắc kỵ đã bị doạ đến hồn phi phách tán!  

             Toàn bộ bay ngược ra ngoài.  

             Hoặc là thổ huyết, hoặc sợ hãi, hoặc rung động.  

             Lãnh La không tiếp tục ra tay mà chỉ đứng yên tại chỗ.  

             Đợi khi toàn bộ đoàn đội hắc kỵ đều ngã trái ngã phải, Lãnh La mới đưa mắt nhìn toàn trường rồi nói: “Không chịu nổi một kích.”  

             Bốn tên hắc kỵ sắc mặt trắng bệch nhìn Lãnh La, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.  

             Trường kiếm rơi loảng xoảng dưới đất.  

             Mấy trăm tên hắc kỵ như lâm đại địch, gắng gượng đứng dậy.  

             “Tiểu nhân có mắt không tròng! Mong Phạm đại nhân… thứ lỗi!” Tứ đại hắc kỵ lập tức đầu hàng.  

             Trước pháp thân bát diệp kim liên, cho dù là thủ lĩnh mới của đoàn hắc kỵ có đến đây thì cũng chỉ có thể quỳ xuống.  

             Ở phía sau tứ đại hắc kỵ, không ít hắc kỵ bước về phía trước rồi quỳ phịch xuống:  

             “Thì ra là Phạm đại nhân!”  

             “Bái kiến Phạm đại nhân!”  

             “Phạm đại nhân, ngài còn sống?!”  

             Có thể nghe ra được trong giọng nói của một số người có sự hưng phấn vui mừng.  

             Nhưng tiếc là…  

             Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.  

             Lãnh La trầm giọng nói: “Trên đời này đã không còn Phạm đại nhân.”  

             “Phạm đại nhân…”  

             “Câm miệng!”  

             Tiếng hét này không có nguyên khí, cũng không có sóng âm, nhưng vẫn khiến đội ngũ hắc kỵ chấn động lui lại mấy bước.  

             Đám hắc kỵ nhìn về phía thủ lĩnh cũ với vẻ không dám tin.  

             Tứ đại hắc kỵ không phải là bộ hạ cũ, trong lòng bọn họ thấp thỏm bất an vì vừa rồi đã chọc giận Phạm Tu Văn.  

             Tuy tứ đại hắc kỵ hiện tại không thể so sánh với tứ đại hắc kỵ ngày xưa, nhưng cũng được xem là cao thủ nhất lưu trong đám hắc kỵ.  

             Thế nhưng, đối mặt với bọn hắn chính là cao thủ bát diệp. Ở trước mặt cao thủ bậc này, bọn hắn nào dám có lòng phản kháng.  

             Trong mắt đám người Lục Châu, với tính cách của Lãnh La thì lẽ ra hắn đã đại khai sát giới.  

             Nhưng tình huống này rõ ràng là hắn nể tình xưa.  

             Lãnh La còn có thương tích trong người, tu vi còn lâu mới khôi phục. Hắn có thể gọi ra pháp thân trong một giây đồng hồ đã là rất khó.  

             Vốn tưởng mang theo Lãnh La sẽ làm cản trở tay chân, không ngờ người này lại có thủ đoạn tinh diệu đến thế.  

             Người có bản sự thì cũng tốn ít khí lực hơn.  

             Lục Châu không cần phải xuất thủ.  

             Mặt mo của Phan Ly Thiên cứng đờ, không thể không khen ngợi thủ đoạn của Lãnh La.  

             Lục Châu thả tay Giang Ái Kiếm ra.  

             Giang Ái Kiếm lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, tựa như người bị giam giữ trong đại lao cả trăm năm nay lại được thả ra.  

             Lục Châu cất tiếng gọi: “Lãnh La.”  

             Lãnh La xoay người lại, không chắp tay sau lưng nữa mà là ôm quyền với Lục Châu.  

             Đám người hắc kỵ cả kinh.  

             Người có thể khiến cho Lãnh La có pháp thân bát diệp phải cung kính như thế… sẽ là ai?  

             Ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Lục Châu. Lão giả này trông lớn tuổi nhưng tinh thần vẫn rất sáng láng.  

             Tiểu Diên Nhi đi theo sau lưng Lục Châu.  

             Lục Châu nhìn về phía hắc ám tứ kỵ. “Là mệnh lệnh của Mạc Ly?”  

             Bọn hắn không phải người ngu.  

             Ngay cả Lãnh La cũng không dám làm càn trước mặt lão giả này thì bọn hắn càng không dám khinh nhờn.  

             Một tên nhịn cơn sợ hãi xuống, đáp: “Hắc kỵ làm việc dưới sự chỉ thị của hoàng thất, chúng ta phụng mệnh bệ hạ đến đây.”  

             Lục Châu quay đầu lại nhìn Lý Cẩm Y và Giang Ái Kiếm.  

             Với bản sự của Mạc Ly, nàng ta còn chưa có đủ dũng khí để khống chế hoàng đế.  

             Như vậy chỉ còn một loại khả năng… Hoàng đế thật sự không muốn Tịnh Minh Đạo biến mất nên mới phái Lý Cẩm Y và hắc kỵ đến chi viện cho Tịnh Minh Đạo.  

             Với thủ đoạn của hoàng thất, trước mắt bọn họ chỉ có ba loại viện quân có thể điều động: một là đội quân của Ngụy Trác Ngôn, nhưng hiện tại hắn đang phải bình định loạn quân nên dù có đến cũng không đủ lực uy hiếp, huống hồ gì Lục Châu còn từng cứu Lý Cẩm Y. Hai là đội ngũ hắc kỵ, hắc kỵ bây giờ không có Phạm Tu Văn nên thực lực giảm mạnh, hơn nữa Lãnh La đang ở đây, nếu là bộ hạ cũ đến chi viện, gặp được Lãnh La cũng sẽ phải nhượng bộ lui binh. Ba là cấm vệ quân, rõ ràng hoàng thất sẽ không dễ dàng điều động cấm vệ quân.  

             Điều này đã nghiệm chứng được phỏng đoán của Lục Châu —— tên nghiệt đồ Vu Chính Hải muốn đối địch với hoàng đế!  

             Dã tâm lớn lao của hắn đã rõ rành rành.  

             Lãnh La vừa nghĩ tới lúc mình làm thủ lĩnh hắc kỵ hoàn toàn bị người ta khống chế tâm trí, trong lòng lập tức không còn gì lưu luyến với hắc kỵ nữa.  

             Thế nhưng chung quy hắc kỵ vẫn là hắc kỵ, trong đó vẫn còn nhiều bộ hạ từng kề vai sát cánh chiến đấu với hắn.  

             Muốn chặt đứt với quá khứ thì phải chặt cho triệt để.  

             Phạm Tu Văn đã chết, hiện tại người đang sống là hắn, Lãnh La.  

             Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Lãnh La quát lớn với đội ngũ hắc kỵ: “Còn không mau cút đi?”  

             Đội ngũ hắc kỵ như được ân xá, lập tức lên ngựa xuất phát, không bao lâu sau đã biến mất trong rừng cây rậm rạp.  

             Đội ngũ hắc kỵ vừa đi, toàn thân Lãnh La khẽ lay động.  

             Rõ ràng chiêu thức vừa rồi đã rút cạn toàn bộ lực lượng của hắn.  

             Thương thế quá nặng, hắn chỉ có thể trang bức tới mức này. Tình nghĩa ngày xưa chấm dứt tại đây!  

             Giang Ái Kiếm ôm kiếm đi tới, nói một câu hai nghĩa: “Lão tiền bối, chiêu này của ngài thật là cao tay.”  

             Tiểu Diên Nhi nghi hoặc nhìn Giang Ái Kiếm: “Cao tay gì cơ?”  

             “Hắc kỵ là quân cờ của hoàng đế. Ngài thả hắc kỵ ra là để Vu Chính Hải có thêm phiền toái.” Giang Ái Kiếm nói.  

             Lục Châu quay đầu nhìn về phía Giang Ái Kiếm, ôn hoà nói: “Ngươi rất thông minh… không bằng đến Ma Thiên Các uống chén trà rồi hẵng đi?”  

             “. . .”  

             Giang Ái Kiếm liên tục xua tay nói: “Thôi đừng… ta còn có việc. Lão tiền bối, hẹn gặp lại vào lần sau.”  

             Nói xong hắn vội vàng lui lại, sợ bị Lục Châu tóm lấy, sau đó tung người nhảy lên, phi thân vào trong rừng rậm ——  

             “Lão tiền bối, trước khi chia tay ta xin tặng ngài một tin tức. Thất đồ đệ của ngài, Tư Vô Nhai, đang ở tổng đàn Tịnh Minh Đạo.”  

             Thanh âm của hắn càng ngày càng xa rồi biến mất không thấy gì nữa.  

             Mọi người hoàn toàn cạn lời.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!