Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL)

Phan Ly Thiên chẳng mấy quan tâm, hắn tuỳ tiện rúc vào một góc rồi cười nói: “Cả đời này lão hủ chưa từng ngồi trên chiếc phi liễn nào uy phong thế này… tốt, tốt lắm…”  

             Xuyên Vân phi liễn bay xuyên qua vài dãy núi và biển mây vô tận, xuyên qua cả mấy dòng sông uốn lượn.  

             Lục Châu lại nhìn về phía Lãnh La, phát hiện trán hắn đã đổ mồ hôi.  

             Lục Châu bèn nói với Đoan Mộc Sinh: “Nguyên khí quán thâu vào phi liễn phải cân đối… bánh lái cầm chắc tay vào, mắt nhìn về phía trước, điều chỉnh lại tiết tấu.”  

             “Đồ nhi minh bạch.”  

             Về phương diện này thì đúng là ngộ tính của Đoan Mộc Sinh kém xa Minh Thế Nhân.  

             Dưới sự chỉ đạo của Lục Châu, phi liễn mới miễn cưỡng bay vững một chút nhưng vẫn không đủ ổn trọng.  

             Chuyện này cũng không thể cưỡng cầu.  

             Suốt đoạn đường đi Đoan Mộc Sinh bị các đại lão nhìn chằm chằm mà vô cùng xấu hổ, trong lòng hắn khẩn trương, không ngừng tự nhủ: “Tứ sư đệ, ta nhớ đệ muốn chết…”  

             Một canh giờ sau.  

             Bên bờ Sấu Tây Hồ.  

             Trong Sấu Tây biệt uyển.  

             Môn chủ Tịnh Minh Đạo Mạc Khí đang ngồi xếp bằng.  

             Toàn thân hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi, nếp nhăn trên mặt nhiều như một lão già tuổi đã xế chiều.  

             Nguyên khí nhàn nhạt vận chuyển quanh thân hắn.  

             Một lát sau, Mạc Khí mở mắt…  

             “Người đâu.”  

             Một tên đệ tử xuất hiện ở cửa ra vào.  

             “Có bắt được Phan Trọng không?” Mạc Khí hờ hững nói.  

             “Tên phản đồ Phan Trọng này quá mức giảo hoạt, chúng ta đã bám theo hắn một đoạn nhưng đến giờ vẫn chưa bắt được. Lại thêm U Minh Giáo cứ từng bước ép sát… đệ tử, đệ tử không dám tuỳ tiện tìm kiếm.”  

             Trên mặt Mạc Khí lộ vẻ giận dữ.  

             “Vu Chính Hải… ngươi khinh người quá đáng!”  

             Trong trận chiến ở An Dương thành, U Minh Giáo xuất hiện đã xáo trộn hết kế hoạch của hắn.  

             Sau đó Vu Chính Hải lại đánh Tịnh Minh Đạo, đánh đến mức khiến hắn trở tay không kịp.  

             Bảy ngọn núi của Tịnh Minh Đạo đều đã bị diệt…  

             Toàn bộ tông môn bây giờ ngoại trừ hắn thì cũng chỉ còn lại hơn mười tên đệ tử tâm phúc mà thôi.  

             “Môn chủ bớt giận! Sấu Tây Hồ có trận pháp do Mạc Ly đại nhân bày ra, Vu Chính Hải dù có lợi hại cỡ nào cũng không dám tự ý tiến vào nơi này… Huống hồ gì U Minh Giáo cũng không biết chúng ta đã chạy trốn đến đây.” Tên đệ tử kia khom người nói.  

             Mạc Khí thở dài lắc đầu. “Trong cung có gửi phi thư chưa?”  

             “Mạc Ly đại nhân nói… đợi thêm một khoảng thời gian nữa sẽ có chuyển cơ. Nhị hoàng tử điện hạ trong cung hiện nay như cá gặp nước…”  

             “Được rồi.”  

             Mạc Khí chịu đựng thương thế trên người, chậm rãi đứng dậy.  

             “Môn chủ, cẩn thận.” Tên đệ tử kia vội vàng đỡ lấy hắn.  

             “Không sao.” Mạc Khí lắc đầu. “Nếu không phải vì bị âm công đại thần thông làm cho trọng thương trong trận chiến ở An Dương thành thì bản toạ cũng chẳng chật vật thế này.”  

             “Môn chủ nói chí phải… Tên Vu Chính Hải này thật là may mắn, lại được cao nhân tương trợ.”  

             Trong trận chiến ở An Dương thành, Mạc Khí quan sát từ trên phi liễn, đại thần thông chữ “cút” đã bức lui tất cả mọi người.  

             Hắn là kẻ đứng mũi chịu sào nên bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất.  

             Đáng tiếc hắn vẫn không kịp nhìn cho rõ rốt cuộc là âm công của cao thủ bậc nào đã phải nhanh chóng chạy trốn.  

             Mạc Khí bước ra khỏi biệt uyển đứng ngắm nhìn mặt hồ yên ả, trong lòng thư thái hơn nhiều.  

             “Môn chủ, hiện tại Phan Trọng đã là người của Ma Thiên Các, chúng ta bắt hắn có phải là không thích hợp hay không?”  

             Không đợi Mạc Khí trả lời, một đệ tử khác đã lên tiếng:  

             “Đại đệ tử Vu Chính Hải của Ma Thiên Các đã giết biết bao nhiêu người Tịnh Minh Đạo ta, chỉ bắt có một mình Phan Trọng đã là quá ít rồi! Huống hồ Phan Trọng vốn là phản đồ của Tịnh Minh Đạo, chết không có gì đáng tiếc!”  

             Đúng lúc này, hơn mười tên đệ tử nhanh chóng tụ tập bên trong biệt uyển.  

             “Môn chủ, người của U Minh Giáo đến rồi!”  

             Quả nhiên…  

             Trên bầu trời phía Nam Sấu Tây biệt uyển, một chiếc phi liễn của U Minh Giáo chậm rãi xuất hiện.  

             Trên phi liễn có treo cờ U Minh Giáo đang tung bay giữa trời.  

             Thủ toạ Bạch Hổ điện Bạch Ngọc Thanh đứng trên phi liễn quan sát biệt uyển, gầm lên một tiếng:  

             “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Mạc Khí, bó tay chịu trói đi!”  

             Tiếng gầm lao xuống cuống lên từng đạo gợn sóng trên mặt hồ Sấu Tây.  

             Mạc Khí trầm giọng nói: “Đừng để ý… Mê Ly Đại Trận có thể ngăn cản được U Minh Giáo.”  

             Chúng đệ tử gật đầu.  

             Bạch Ngọc Thanh lăng không nói: “Mạc Khí, khi Tịnh Minh Đạo làm chó săn cho triều đình thì nên biết tất sẽ có một ngày này. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, có lẽ Giáo chủ sẽ khai ân mà tha cho cái mạng chó của ngươi!”  

             Mạc Khí nghe vậy liền trả lời:  

             “Bạch Ngọc Thanh, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con chó của Vu Chính Hải mà thôi. U Minh Giáo lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà còn có dũng khí lớn tiếng nói muốn bắt được bản toạ sao?”  

             “Chó nhà có tang đúng là trở nên mồm mép hẳn ra! Bây giờ cho dù là Thiên Vương lão tử đến cũng không thể cứu được ngươi đâu!” Thanh âm của Bạch Ngọc Thanh vô cùng vang dội.  

             Mạc Khí không đáp lời hắn mà quay đầu lại hỏi các đệ tử Tịnh Minh Đạo còn lại:  

             “Tịnh Minh Thất Tử có tin tức gì không?”  

             “Bẩm Môn chủ, bảy vị sư thúc và Du trưởng lão không đến đây! Chỉ sợ là… dữ nhiều lành ít.”  

             Mạc Khí thấy trong lồng ngực cực kỳ khó chịu, hắn không cam lòng hỏi: “Chi viện trong cung bao giờ mới đến?”  

             “Đã gửi phi thư vào cung nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm ạ.”  

             Lúc này, một tên đệ tử đánh bạo nói: “Môn chủ, Vu Chính Hải tuy cường đại nhưng hắn cũng có nhược điểm. Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng…”  

             Mạc Khí hờ hững nói: “Ngươi muốn gia nhập Ma Thiên Các?”  

             “Đệ tử không dám!”  

             Một tên đệ tử khác nói: “Ngươi nghĩ Ma Thiên Các có thể làm gì được Vu Chính Hải? Vu Chính Hải là tên phản đồ đã lập ra U Minh Giáo, trở thành đệ nhất ma giáo trong thiên hạ. Lão ma đầu Ma Thiên Các nếu thật sự có bản lĩnh thì sao có thể để yên cho Vu Chính Hải tiêu dao khoái hoạt bên ngoài?”  

             “Hầy…” Đám người thở dài lắc đầu.  

             “Trước mắt chúng ta chỉ có thể chờ đợi chi viện trong cung đến… Cho dù có bắt được Phan Trọng thì Ma Thiên Các cũng chẳng coi trọng kẻ này đâu.”  

             Đúng lúc này ——  

             Đệ tử Tịnh Minh Đạo phát hiện một hiện tượng kỳ quái.  

             Trên bầu trời phía Nam biệt uyển, đám tu hành giả U Minh Giáo đang lăng không quan sát tình hình trong biệt uyển bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy!  

             Cả đám ngơ ngác đứng nhìn.  

             “Môn chủ, U Minh Giáo lui rồi kìa!”  

             “Quá tốt rồi! Môn chủ anh minh! Tên Bạch Ngọc Thanh này đúng là hạng người chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng!”  

             “Trông bọn hắn có vẻ rất sợ hãi!”  

             Mạc Khí cũng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn phi liễn trên trời.  

             Bạch Ngọc Thanh nào còn chút bộ dạng của phong phạm cao thủ, toàn thân hắn dường như ỉu xìu chui tọt vào trong phi liễn. phi liễn quay đầu bay vọt về phương nam như đang chạy trốn!  

             “Lão thất phu Mạc Khí, coi như ngươi trâu, ta nhận thua, cáo từ!”  

             Đại trượng phu co được duỗi được. Dưới tình huống này hắn chẳng ngại gì mà nhận thua.  

             Bạch Ngọc Thanh nhìn lướt qua phương Bắc Sấu Tây Hồ rồi hạ lệnh: “Chạy mau!”  

             “Đại thủ toạ, ngài nói gì cơ?”  

             “À, xuất phát!” Bạch Ngọc Thanh sửa lời.  

             Không bao lâu sau, đám tu hành giả và phi liễn U Minh Giáo đều đã biến mất vô tung vô ảnh.  

             “. . .”  

             Đám đệ tử Tịnh Minh Đạo vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.  

             Cho dù Mê Ly Đại Trận có lợi hại thế nào thì trận pháp cũng không thể di động được.  

             Bọn họ có cần phải sợ hãi như vậy không?  

             “Không đúng! Đằng kia có thứ gì đó!” Một tên đệ tử chỉ tay về phương Bắc.  

             Ở phía Bắc Sấu Tây Hồ, bên trên dãy núi rừng liên miên có một chiếc phi liễn kéo theo chiếc đuôi dài như sao băng đang bay tới.  

             “Ma Thiên Các?”  

             Lồng ngực Mạc Khí lại tắc nghẹn, lảo đảo lui về sau một bước, sắc mặt vô cùng khó coi.  

             Chẳng trách U Minh Giáo lại chạy trốn, thì ra là phi liễn của Ma Thiên Các đến rồi!  

             “Môn chủ!”  

             Xuyên Vân phi liễn vừa bay đến phía trên bầu trời Sấu Tây Hồ thì đột nhiên khẽ lay động lắc lư rồi dần dần bình ổn lại, tốc độ cũng chậm hơn trước nhiều.  

             “Ma Thiên Các làm vậy là có ý gì?”  

             “Cảnh cáo sao?”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!