Thấy tu vi hiện tại là Thối Thể cửu trọng, Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu. Thật đáng tiếc, một thân tu vi của Cơ Thiên Đạo đều bị đánh bay mất, thân thể này đã già đi mà tu vi còn ở Thối Thể trọng.
Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo?
“Hệ thống, có phải là lúc tu vi của Cơ Thiên Đạo ở mức cao nhất không?”
Hệ thống không trả lời.
Xem ra đúng là như vậy.
Ba tấm thẻ, tức là hắn có một tiếng rưỡi đồng hồ.
Trong trạng thái tu vi bị hạ thấp, Cơ Thiên Đạo còn có thể đấu ngang cơ với thập đại cao thủ, vậy ở trạng thái đỉnh phong thì chiến thắng bọn họ chắc cũng không khó lắm.
“Thẻ Nghịch Chuyển? Có thể đạt được một phần sinh mệnh lực?”
Đây đúng là thứ hắn đang cần nhất.
Không cần suy nghĩ thêm, Lục Châu lấy Thẻ Nghịch Chuyển ra, ý niệm vừa động, tấm thẻ đã vỡ vụn biến thành những hạt ánh sáng li ti bao quanh thân hắn.
Ngay sau đó, toàn thân hắn run lên!
Sinh cơ của cây cỏ bốn phía dường như đang bị hắn hấp thu… Từng dòng năng lượng cuồn cuộn kéo tới như cuồng phong vũ bão ập vào cơ thể hắn.
Làn da thay đổi.
Tóc thay đổi.
Thị lực ngày càng rõ ràng…
Sinh mệnh lực của hắn đang khôi phục.
Lục Châu nhìn vào bảng thông tin cá nhân.
Hàng sinh mệnh lực của hắn đang từ từ dài ra, gia tăng tuổi thọ.
Tấm thẻ có thể nghịch chuyển sinh mệnh của một người… hiệu quả thật đáng sợ.
Không biết qua bao lâu…
Toàn bộ cây cối chung quanh lương đình trở nên khô héo thấy rõ.
Cùng lúc đó.
Bốn tên đồ đệ vừa đi xuống được một lúc đã cảm nhận được động tĩnh trên đỉnh núi.
“Năng lượng thật mạnh!” Lão tam sợ hãi than.
“Ta đã đoán được sư phụ còn có rất nhiều thứ không dạy cho chúng ta!”
“Từ khi xảy ra chuyện phản bội sư môn, sư phụ dạy thứ gì cũng lưu lại một chút cho bản thân!”
“Thế nhưng mà… lúc nãy đứng gần sư phụ như vậy, ta rõ ràng cảm thấy trên người sư phụ không có khí tức ba động. Cả tu chân giới này đều nói sư phụ đã bị thương.”
“Ẩn tàng khí tức ba động đâu phải chuyện gì khó, đừng để những biểu hiện bên ngoài lừa gạt. Nhìn thái độ lúc nãy của sư phụ thì hẳn là mọi sự tình vẫn nằm trong sự kiểm soát của người rồi.”
“Tiểu Cửu, bình thường sư phụ thương muội nhất, chiêu thức gây ra mức chấn động năng lượng như thế này là gì?” Ba người kia cùng nhìn về phía cửu đồ đệ.
“A? Ta nào có biết… Lão nhân gia người sâu không lường được.” Tiểu Diên Nhi nói lầm bầm.
Ngay lúc bốn người đang tuần tra.
Từ đám người phe chính đạo đứng bên ngoài bình chướng của Kim Đình Sơn chợt truyền tới giọng nói của một người.
“Đám ma đầu của Kim Đình Sơn nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, mau ra đây nhận lấy cái chết!”
Giọng nói đó quanh quẩn trên Kim Đình Sơn.
Cửu đồ đệ ngẩng đầu nhìn lên, phía chân trời xuất hiện một chiếc xe bay đang xẹt tới.
“Là đại đệ tử Chu Kỷ Phong của Thiên Kiếm Môn. Nghe nói đoạn thời gian trước hắn vừa đột phát Thần Đình cảnh.”
“Mới vào Thần Đình cảnh thôi mà, nếu đơn đấu thì cũng không xứng làm đối thủ của Tiểu Cửu.”
“Tiếc là… bọn hắn người đông thế mạnh.”
“…”
Chính tên đại ma đầu của Kim Đình Sơn, cũng chính là chín tên đồ đệ của Cơ Thiên Đạo, người có tu vi thấp nhất là Diên Nhi nhập môn trễ nhất, tu vi hiện tại là Thần Đình cảnh.
“Những tên này không đáng sợ, khó chơi nhất là mấy tên thập đại cao thủ kìa. Thực lực của bọn hắn đều là Nguyên Thần cảnh.”
“Không thể trông cậy vào đại sư huynh được rồi, hiện tại chỉ hy vọng sư phụ thật sự có kế sách đẩy lui địch.” Tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh khoanh tay nói.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân nở nụ cười giảo hoạt. “Nói một câu đại nghịch bất đạo… Nếu bốn người chúng ta muốn chạy trốn thì ai mà ngăn được?”
Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt, Diên Nhi đều giật mình.
Trầm mặc một lúc lâu, Đoan Mộc Sinh bỗng nói: “Cho dù phải chạy trốn, ta cũng phải có được thứ ta muốn đã.”
Ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt khẽ hé đôi môi đỏ mọng cười khanh khách. “Mạng quan trọng hay thanh kiếm nát đó quan trọng?”
Ánh mắt cửu đồ đệ phức tạp nhìn các sư huynh sư tỷ của mình, không nhịn được nữa bèn nói: “Sư huynh sư tỷ, mọi người thật sự không định kề vai chiến đấu với sư phụ sao?”
“Sư phụ người cực khổ truyền thụ công pháp cho chúng ta, sao các người có thể như vậy?”
Sư tỷ Chiêu Nguyệt giơ tay lên ngăn nàng lại. “Tiểu Cửu, muội nhập môn muộn, ta không trách muội…”
Minh Thế Nhân hừ một tiếng: “Chúng ta xem lão là sư phụ, nhưng lão có xem chúng ta là con người không?”
“Chuyện này…”
“Nhìn tiếng xấu của Kim Đình Sơn đi, nhìn lại thanh danh chín tên ác đồ của đại ma đầu đi.”
Thượng bất chính thì hạ tắc loạn, sư phụ thế nào thì sẽ dạy dỗ ra loại đồ đệ thế đó thôi.
Cùng lúc đó.
Lục Châu vẫn đang nghiên cứu hệ thống.
Sau khi sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển, Lục Châu cảm thấy toàn thân mình bừng bừng sức sống. Tuy không căng tràn như của một người trẻ tuổi nhưng vẫn đủ để hắn có thể hoạt động.
Hắn đứng dậy, hít thở, làm một số động tác đơn giản.
Sau khi đã làm quen với cơ thể mới, Lục Châu cảm thán nói: “Vẫn còn hơi già.”
Ở kiếp trước tuy phải tăng ca và thức đêm nhiều nhưng hắn nhiều lắm cũng chỉ có cảm giác của một người đàn ông ba mươi, hiện tại đột nhiên biến thành một ông lão, hắn vẫn không thể quen nổi.
Cũng may sinh mệnh của hắn khôi phục được 313 ngày.
Lục Châu để ý thấy trong Thương Thành có thể đổi các loại công pháp, vũ khí, thẻ kinh nghiệm,.. trong đó có Thẻ Nghịch Chuyển.
Điều này đồng nghĩa với việc hắn có thể trở nên trẻ trung trở lại.
313 thật sự là không đủ, hắn nhất định phải nghịch chuyển trở về thời tuổi trẻ. Cái bộ dạng của ông lão tuổi già sức yếu này khiến hắn rất khó chịu.
“Nghịch chuyển sinh mệnh, thật là thú vị.” Lục Châu dường như đã thấy được tiền đồ tươi sáng của mình.
“Tiếc là đạo cụ ban thưởng có hơi ít. Muốn giải quyết các nguy cơ trước mắt vẫn phải xài tới đầu óc.” Lục Châu không ngừng suy nghĩ.
Hắn trầm ngâm một lúc lâu.
Lát sau Lục Châu chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi lương đình.
Trời nắng gay gắt làm hắn hơi chói mắt.
Tuy rằng ký ức của Cơ Thiên Đạo đã cung cấp cho hắn rất nhiều tài liệu tham khảo, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thế giới bên ngoài, hắn vẫn kinh diễm vì bầu trời xanh thăm thẳm ấy.
Ầm!
Một tiếng vang như sấm dậy.
Kim Đình Sơn cũng rung động theo.
Lục Châu nhíu mày, tu hành giả chính đạo đã sắp công phá được bình chướng rồi sao?
Ầm!
Hắn ngẩng đầu nhìn lên tầng bình chướng vô hình.
Kim Đình Sơn không hổ danh là bảo địa, cấm chế nơi đây vô cùng mạnh mẽ, nhờ có thiên thời địa lợi mà sức mạnh càng tăng gấp bội, cho dù là Nguyên Thần cảnh cũng khó có thể phá giải.
Vù, vù, vù,…
Bốn tên đồ đệ dùng tốc độ như tia chớp vọt đến trước mặt hắn.
Thấy Lục Châu đứng thẳng người nơi đó, bọn họ đều tỏ ra kinh hãi.
“Sư phụ!”
“Sư phụ!”
“Sư phụ!”
“Sư phụ vạn an!”
Tiếng chào hỏi cuối cùng là của Tiểu Cửu Diên Nhi.
Lục Châu nhìn thấy trên mặt nàng đang nở nụ cười.
“Sư phụ, hình như trông người trẻ hơn rồi.” Diên Nhi cười nói.
“Lại đây.”
“Vâng.”
Trong não hải Lục Châu hiện ra tràng cảnh Cơ Thiên Đạo cưng chiều Diên Nhi, không ngờ lão ma đầu này cũng có lúc rất ôn nhu.
Hắn nâng bàn tay già nua lên vỗ nhẹ vào trán cửu đồ đệ.
“Con vẫn là đứa ngoan nhất.”
Tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh đứng bên cạnh nói: “Sư phụ… Bọn họ đang phá bình chướng, đồ nhi xin người hãy quyết chiến! Nhất định phải giết cho bọn chúng không còn một manh giáp.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn vào mắt Đoan Mộc Sinh.
Cái nhìn của hắn khiến Đoan Mộc Sinh trong lòng run lên, khẽ nuốt một ngụm nuốt bọt. Hắn cúi đầu không dám tiếp tục nhìn thẳng Lục Châu.
“Vi sư đã có kế sách đẩy lùi quân địch, các ngươi theo ta ra ngoài nghênh chiến.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Vâng!”
Lục Châu đã khôi phục được một chút sinh mệnh lực nên đi đứng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Bốn tên đồ đệ cung kính đi theo sau lưng hắn bước ra ngoài Kim Đình Sơn.
Ngoài Kim Đình Sơn.
Mấy ngàn tu hành giả chia thành mấy chục nhóm nhỏ.
Có người đứng trên phi kiếm, có người đứng trên xe bay, có người đứng dưới mặt đất.
Từng lá cờ bay phấp phới trong không trung.
Thiên Kiếm Các, Đoan Lâm học phái của Nho môn, Thái Nhất tông của Đạo môn… toàn bộ đều đến đông đủ.
“Mọi người dùng lực mạnh hơn đi, Kim Đình Sơn sắp không chống đỡ được nữa rồi… Ma đầu lão tổ của Kim Đình Sơn nhất định đã bị trọng thương, bây giờ làm con rùa đen rụt đầu trong mai không dám ló mặt ra. Nếu là trước kia thì Kim Đình Sơn sao có thể tan nát tới mức này?”
“Đúng vậy, nhất định là hắn không dám ra ứng chiến… Tiếp tục bày trận!”
Chiếc xe bay vẫn đang bay lượn trên bầu trời.
“Đám ma đầu của Kim Đình Sơn nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, mau ra đây nhận lấy cái chết!”