Chư Hồng Cộng ngơ ngơ ngác ngác không hiểu, bèn thấp giọng hỏi: “Tứ sư huynh, cái tên Giang Ái Kiếm này là ai vậy?”
“Tam hoàng tử của hoàng thất Đại Viêm, Lưu Trầm.” Minh Thế Nhân khinh thường nói.
Tên thật của Giang Ái Kiếm là Lưu Trầm.
Chư Hồng Cộng: “. . .”
Cọng hành này hình như hơi to rồi.
“Không phải thân phận của Ngụy Trác Ngôn đã bại lộ rồi chứ?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
Minh Thế Nhân đáp: “Lần trước Giang Ái Kiếm gửi phi thư thông báo cho chúng ta biết vị trí của Ngụy Trác Ngôn. Lần này hắn lại biết Ngụy Trác Ngôn là đồ giả mạo, điều này cho thấy bên cạnh Ngụy Trác Ngôn có tai mắt của hắn.”
Lục Châu lâm vào trầm tư.
Tình báo của Giang Ái Kiếm sẽ không sai…
Suy đoán của Minh Thế Nhân cũng rất có lý.
Cho dù đại nhân vật trong cung biết Ngụy Trác Ngôn là giả thì cũng sẽ không công khai chuyện này. Hắn là thống soái tam quân, nếu lòng quân loạn thì đại cục không xong. Như vậy người muốn động vào Ngụy Trác Ngôn hẳn là kẻ muốn phá hư đại cục.
Chẳng lẽ là Ngọc phi muốn nhân cơ hội này để phá rối Đại Viêm? Dù sao thì nàng ta cũng là người xuất thân từ Tây Vực, động cơ rõ ràng nhất.
Mạc Ly dù có bất hoà với Ngụy Trác Ngôn thì hắn cũng là thế lực của nhị hoàng tử, sẽ không vạch mặt nhau… Vậy rốt cuộc là người nào muốn lấy mạng Ngụy Trác Ngôn?
Càng nghĩ càng thấy rối rắm.
Ngồi đây đoán mò chẳng thà đi gặp mặt một lần để nói chuyện rõ ràng.
“Từ An đến dưới núi cầu kiến.” Một nữ tu bỗng bước vào đại điện, khom người bẩm báo.
Từ An?
Lại là cọng hành nào nữa đây?
Minh Thế Nhân gãi đầu một lúc mới vỗ trán nói: “Sư phụ, con nhớ ra rồi… đó là tộc nhân của tiểu sư muội, trước đây có đến một lần.”
Đoan Mộc Sinh cau mày nói: “Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cho hắn lên.” Lục Châu phất tay.
“Vâng.”
Không bao lâu sau.
Từ An nơm nớp lo sợ xuất hiện trong đại điện.
Tuy hắn đã đến Ma Thiên Các một lần nhưng vẫn cảm thấy rất khẩn trương.
Trên đường đi hắn không ngừng nhìn xung quanh như thể đang sợ sẽ có một tên ma đầu nhảy ra đạp hắn một cước.
“Từ An tham kiến lão, lão tiền bối…” Từ An lắp bắp nói.
Minh Thế Nhân hỏi: “Có chuyện gì? Lại bị bắt cóc rồi à?”
Chẳng trách lúc trước khi Ma Thiên Các thu đồ đệ, sư phụ lão nhân gia người đã ra quy định một khi vào Ma Thiên Các thì phải chặt đứt với quá khứ. Như chuyện tộc nhân của tiểu sư muội hết lần này đến lần khác gặp chuyện, ai mà ứng phó nổi? Không chừng còn bị kẻ thù bắt làm con tin để uy hiếp. Phan Trọng cũng thế… chờ hắn trở về phải cảnh cáo hắn một lần mới được!
Từ An xua tay liên tục: “Không không không… không phải bị bắt cóc.”
“Vậy thì là chuyện gì?” Minh Thế Nhân hỏi.
Từ An thở dài nói: “Lão gia và phu nhân định rời khỏi An Dương thành. Hai người lo lắng cho tiểu thư… nên trước khi chia tay muốn được gặp mặt tiểu thư một lần.”
“Ngươi có biết quy củ của Ma Thiên Các không?” Minh Thế Nhân nói.
“Tiểu nhân… có biết…”
“Biết mà còn dám tới?”
“Từ sau chuyện xảy ra ở Thanh Dương thành, lão gia và phu nhân vẫn luôn mong nhớ tiểu thư. Trùng hợp tiểu thư sắp tròn mười sáu tuổi, lão gia và phu nhân muốn được gặp tiểu thư một lần. Sau này nhất định sẽ không gặp lại nữa! Cầu Các chủ khai ân.”
Nói xong lời này, Từ An quỳ xuống.
Lục Châu cảm thấy kỳ quái… người bình thường làm sao lại có can đảm thế này, lại còn nhiều lần đến tìm Ma Thiên Các?
Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, trong vụ việc bắt cóc ở Thanh Dương Sơn, từ đầu đến cuối lão gia nhà họ Từ đều bị hôn mê, không có cơ hội gặp mặt con gái lấy một lần.
Nhưng mà…
Theo quy củ của Ma Thiên Các thì đã vào sơn môn là phải chặt đứt với quá khứ.
Không thể bởi vì thân tình mà làm hỏng quy củ.
Nếu mỗi đệ tử đều vướng vào quá nhiều chuyện phàm tục như vậy thì còn tâm trí đâu mà tu hành?
Nhưng Lục Châu cũng không gấp gáp từ chối.
“Tại sao lại rời đi?” Lục Châu hỏi.
Từ An đáp: “Gần đây An Dương thành không yên ổn, thường xảy ra án mạng… nghe nói là có dị tộc xuất hiện. Trước đây Từ gia còn có quan phủ che chở, nhưng bây giờ bọn họ đều chạy sạch cả rồi!”
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
So sánh với tình báo của Giang Ái Kiếm… Ngụy Trác Ngôn đúng là phụng mệnh hoàng thất đến An Dương thành bình loạn. Vậy Từ An không có nói dối.
Từ An cúi đầu, toàn thân run rẩy.
Trong đại điện cực kỳ yên tĩnh.
Hắn lén lút ngẩng đầu nhìn thoáng qua đệ nhất ma đầu đương thời rồi vội vàng cúi đầu xuống.
Hắn không biết Lục Châu đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy loại yên tĩnh như thế này quá mức áp lực.
Trầm tư một lúc lâu, Lục Châu mới vung tay áo nói: “Tiễn khách.”
Minh Thế Nhân chắp tay với Lục Châu rồi quay sang Từ An bày ra tư thế mời đi.
“Các, Các chủ?”
Hình như hắn vẫn chưa nghe thấy người này nói đồng ý hay không.
Đột nhiên nghe bảo tiễn khách, hắn vẫn còn chưa tỉnh táo lại.
Minh Thế Nhân không nhịn được nói: “Còn chưa chịu đi?”
Từ An liền vội vàng đứng lên, đi theo Minh Thế Nhân rời khỏi đại điện.
Những người khác cũng khom người rời đi.
Cùng lúc đó.
Tại tổng bộ Ám Võng, trong đại điện.
“Giáo chủ, tứ tiên sinh của Ma Thiên Các gửi phi thư…”
“Có chuyện gì?”
Tư Vô Nhai chậm rãi đứng dậy, trong lòng có hơi tò mò.
Hắn đã rời khỏi Ma Thiên Các nhiều năm, Ma Thiên Các cũng chưa từng liên lạc với hắn. Đây chính là lần đầu tiên.
“Cứ điểm ở An Dương thành nhận được tin tức, phi thư đã được chuyển tới tổng bộ. Ma Thiên Các muốn Giáo chủ ngài điều tra nơi ở hiện tại của Vân Tam.”
“Vân Tam?”
“Đúng vậy, truyền nhân duy nhất của Thần Thâu Môn, Yến Tử Vân Tam.”
“Thần Thâu Môn đã không còn tồn tại từ lâu, đến nay cũng chỉ còn lại một mình Vân Tam. Sư phụ tìm hắn làm gì nhỉ?” Tư Vô Nhai cảm thấy rất kỳ quái.
“Thuộc hạ không rõ…”
Vân Tam, nói dễ nghe thì là truyền nhân của Thần Thâu Môn, nói khó nghe thì chính là một tên ăn trộm.
Cơ Thiên Đạo là nhân vật bậc nào, sao lại có thể vì một tên ăn trộm mà ra mặt liên lạc với Tư Vô Nhai…
Điều này khiến Tư Vô Nhai nghĩ mãi mà không rõ.
Tên thuộc hạ đứng bên cạnh khom người nói: “Nghe nói Vân Tam từng trộm đồ của Ma Thiên Các. Có khi nào là vì việc này không?”
Tư Vô Nhai khẽ gật đầu cười. “Sư phụ ơi là sư phụ, lòng dạ người đúng là càng ngày càng hẹp hòi nha.”
“Vậy… Giáo chủ, thuộc hạ có cần điều tra Vân Tam không?”
Suy cho cùng thì Ám Võng không hề thuộc về Ma Thiên Các, bọn họ hoàn toàn có lý do để cự tuyệt.
Nhưng mà…
“Cứ làm theo lời ông ta.” Tư Vô Nhai thản nhiên nói. “Dù sao cũng lớn tuổi rồi, chỉ hy vọng ông ta có thể sống thư thái một chút trong khoảng thời gian mười năm cuối cùng này.”
“Thuộc hạ minh bạch.”
Tên thuộc hạ đang định xoay người rời đi.
“Chờ đã.”
“Giáo chủ xin hãy phân phó.”
“Gần đây Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo có động tĩnh gì không?” Tư Vô Nhai chắp tay sau lưng hỏi.
“Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo đã tập kết tới Mãnh Hổ Sơn nhưng không thu hoạch được gì. Hôm qua phải tay không quay về, chắc hẳn bọn hắn đang tức muốn chết rồi.”
“Rất tốt.”
Tư Vô Nhai xoay Khổng Tước Linh trong tay. “Trong cung có động tĩnh gì không?”
“Ngụy Trác Ngôn đã rời khỏi Thần Đô, đến An Dương thành bình loạn…”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!