Diệp Thiên Tâm vốn là người thanh lãnh, thấy các tỷ muội đi theo mình nhiều năm quỳ xuống, nàng khẽ thở dài một tiếng nhưng không nói thêm gì, chỉ vái chào bọn họ một cái thật sâu rồi xoay người xuống núi.
Minh Thế Nhân thấy đám nữ tu còn muốn nói gì đó bèn bảo: “Nói các ngươi ngu xuẩn đúng là chẳng sai chút nào… Bảo làm gì thì cứ làm nấy đi.”
Đám nữ tu đứng ngây ngốc tại chỗ.
Cùng lúc đó.
Trong viện lạc ở Nam Các.
Hoa Vô Đạo khẽ thở dài: “Có thể thấy đứa nhỏ này đã ăn năn sám hối… Thật là đáng tiếc…”
“Sư phụ, tu vi lục sư muội vừa mới khôi phục, vì trợ giúp Tiểu Diên Nhi lại bị phản phệ gây thêm thương tích… Để muội ấy rời khỏi Kim Đình Sơn như vậy sợ là sẽ gặp nguy hiểm…” Đoan Mộc Sinh nói.
Lục Châu liếc nhìn Đoan Mộc Sinh rồi nói: “Vậy thì đó là mệnh của nó.”
Chư Hồng Cộng khẽ giật mép áo của Đoan Mộc Sinh, ra hiệu cho hắn đừng nói thêm gì nữa.
Đoan Mộc Sinh lui về sau một bước, ngoan ngoãn đứng yên.
Đúng như lời bọn hắn nói, Diệp Thiên Tâm bây giờ rất yếu ớt… Với thân phận Bạch Dân của nàng, một khi rời khỏi Ma Thiên Các sẽ bị không ít người muốn ra tay diệt trừ. Nhưng mà… Diệp Thiên Tâm có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay, nếu ngay cả thủ đoạn ẩn nấp cũng không có thì thật phí cái danh đệ tử Ma Thiên Các.
Ngay cả tu vi Thần Đình cảnh như lão bát vẫn có thể lập sơn trại tại Mãnh Hổ Sơn, yên lành cho đến tận lúc bị bắt về Ma Thiên Các, thì người khôn khéo như Diệp Thiên Tâm sao có thể gặp chuyện được?
“Nhớ chăm sóc Tiểu Diên Nhi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Lục Châu quay về Ma Thiên Các.
Bước vào trong mật thất, hắn ngồi xếp bằng, chuẩn bị lĩnh ngộ Thiên thư.
Trước khi lĩnh hội, Lục Châu mở giao diện nhiệm vụ lên, trong danh sách nhiệm vụ dạy bảo đồ đệ, hoàn toàn không có tên của Diệp Thiên Tâm.
Nhưng việc đã đến nước này thì có nghĩ thêm cũng vô dụng.
Hắn mở giao diện Thiên thư ra…
Toàn bộ nội dung trong Nhân Tự Quyển hắn đã ghi tạc vào trong não hải.
Ngoại trừ những ký hiệu như gà bới, Lục Châu không xác định được có những nội dung mới xuất hiện không.
Hắn kéo xuống xem…
"Dĩ đắc ngôn âm trí thông cố, liễu tri bất khả thuyết, bất khả thuyết sát hải vi trần sổ thế giới trung, sở hữu chúng sinh chủng chủng ngôn từ, tất năng phân biệt liễu giải."
“Dĩ đắc vô thể tính trí thần thông cố, năng bất động bản tế nhi vãng nghệ thập phương nhất thiết sát thổ, lợi ích quần sinh.”
“Dĩ đắc tri tẫn vị lai tế trí thần thông cố, liễu tri vị lai tế bất khả thuyết, bất khả thuyết vi trần sổ kiếp chi trung sự.”
Nội dung vẫn giống với trước đó, không tăng cũng không giảm.
Đương nhiên… vẫn không thể hiểu nổi.
Lĩnh hội Thiên thư đã trở thành một vòng lặp tuần hoàn không ngừng.
Ngoài mặt thì trông có vẻ nhàm chán.
Nhưng hiệu quả do lĩnh hội Thiên thư mang lại thì vô cùng rõ ràng.
Điều này đã thúc đẩy Lục Châu tiếp tục lĩnh hội không quản ngày đêm.
Chỉ là…
Thứ này chừng nào mới kết thúc đây?
Nhìn đống văn tự như gà bới không thể hiểu nổi, Lục Châu khẽ lắc đầu rồi tiến vào trạng thái lĩnh hội.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Trong lúc bất tri bất giác đã trôi qua hết một ngày.
Sáng sớm hôm sau Lục Châu mới tỉnh táo lại từ trạng thái lĩnh hội, lập tức nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm ——
“Sư phụ, đồ nhi đến thỉnh an người!”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy mở cửa mật thất.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Tiểu Diên Nhi đang tràn đầy hưng phấn.
Tiểu Diên Nhi đang phủ phục dưới đất, vừa trông thấy sư phụ xuất hiện đã nhảy dựng lên, vui mừng nói: “Sư phụ, con đã có thể thi triển Bách Kiếp Động Minh một cách nhẹ nhàng!”
Nàng khẽ vung tay lên.
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện.
Pháp thân lóng lánh kim quang chợt loé lên rồi biến mất.
Thu phóng rất tự nhiên.
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Vào Nguyên Thần cảnh là đã chân chính bước chân vào con đường cường giả. Con nhất định không được tự cao tự đại.”
“Đồ nhi đã biết.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Hắc Mộc Liên có dược tính cực lớn, con trực tiếp ăn như vậy, nếu không nhờ…” Lục Châu khẽ dừng lại rồi nói lảng đi. “Nuốt chửng Hắc Mộc Liên như con, cái mạng nhỏ này suýt nữa đã không còn.”
Tiểu Diên Nhi thầm nói: Sư phụ, con đã nghe sư huynh nói, người cứu con là Thiên Tâm sư tỷ…”
Thấy nàng muốn cầu tình, Lục Châu khẽ quát: “Đừng nhắc tới nó nữa! Vi sư đã hết lòng quan tâm giúp đỡ nó rồi.”
Tiểu Diên Nhi không dám nói tiếp nữa.
Lục Châu chắp tay sau lưng đi vào trong đại điện.
Ngoại trừ một số nữ tu đang quét dọn ra thì đại điện không có ai.
Lục Châu còn đang thắc mắc, đám nữ tu này phụ thuộc vào Diễn Nguyệt Cung như vậy, Diệp Thiên Tâm rời đi rồi sao bọn họ vẫn còn nguyện ý ở lại đây?
Thấy Lục Châu xuất hiện, các nữ tu buông vật dụng lau dọn xuống, khom người hành lễ với Lục Châu.
“Tham kiến Các chủ.”
Lục Châu khẽ gật đầu rồi ngồi vào ghế chủ toạ.
Tiểu Diên Nhi đi đến bên cạnh, trên mặt tràn đầy vẻ nịnh nọt, vừa đấm lưng bóp vai cho Lục Châu vừa cười khúc khích.
Lục Châu nhướng mày. Không có việc gì lại ân cần quan tâm, không phải gian thì cũng là ác.
“Có chuyện gì thì nói đi. Che che giấu giấu còn ra thể thống gì.” Lục Châu thấp giọng răn dạy.
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Sư phụ, hình như người quên chuyện gì đó rồi…”
Lục Châu giơ tay lên cốc vào trán Tiểu Diên Nhi một cái. “Nha đầu con!”
Hắn đương nhiên biết Tiểu Diên Nhi nói tới cái gì.
Lúc trước Lục Châu từng hứa với Tiểu Diên Nhi, chỉ cần nàng vào Nguyên Thần cảnh sẽ ban thưởng cho nàng vũ khí.
Nhắc tới mới thấy trùng hợp, nếu không phải lúc trước hắn tiện tay mua bảo rương có thời hạn thì bây giờ đúng là chẳng biết nên cho nàng vũ khí gì.
Dù là Trảm Mệnh Đao hay đống đồ phế phẩm trong mật thất thì đều không phù hợp với Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu chậm rãi nâng tay lên…
Ý niệm khẽ động!
Phạm Thiên Lăng đỏ rực xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Cả dải lụa thuần một màu đỏ dài hơn hai mét, trông rực rỡ như một ngọn lửa và có hoạ tiết hình rồng.
Khi Tiểu Diên Nhi nhìn thấy Phạm Thiên Lăng, nàng trợn tròn mắt, miệng lắp bắp: “Sư… sư phụ, đây là gì vậy?”
“Phạm Thiên Lăng, bảo vật quấn thân… có thể biến dài biến ngắn tuỳ theo tu vi.”
Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi. “Con không thích à?”
“Chỉ cần là đồ sư phụ cho, đồ nhi đều thích!” Ánh mắt Tiểu Diên Nhi không rời khỏi Phạm Thiên Lăng.
Lúc vừa nhìn thấy nàng còn cảm giác nó không đủ uy phong, nhưng càng nhìn càng thấy nó không đơn giản.
“Vậy thì vi sư ban thưởng Phạm Thiên Lăng cho con.”
Lục Châu vung tay lên.
Phạm Thiên Lăng xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trong tay hắn, long văn màu vàng lấp loé phối hợp với quang mang màu đỏ của tấm lụa tạo thành một bức tranh rực rỡ bay về phía Tiểu Diên Nhi rồi quấn quanh người nàng ba vòng, từ eo xuống hông.
Tiểu Diên Nhi kinh hô một tiếng.
Sau khi quấn xong, quang mang trên Phạm Thiên Lăng đột nhiên biến mất.
[Ting — Phạm Thiên Lăng nhận chủ thành công, kích hoạt phẩm giai: Thiên giai, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Tiểu Diên Nhi hưng phấn không thôi, nàng nắm lấy Phạm Thiên Lăng nhảy nhót như một chú khỉ nhỏ.
“Đa ta sư phụ!” Tiểu Diên Nhi đạt được Phạm Thiên Lăng, mừng rỡ cúi đầu hành lễ với Lục Châu. “Đồ nhi nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!