Minh Thế Nhân khoanh tay nói: “Lão bát, lá gan của đệ không nhỏ nha, dám chế nhạo sau lưng sư phụ à?”
Chư Hồng Cộng lập tức run rẩy toàn thân. “Tứ sư huynh, ta nào dám, sư phụ đang tuổi tráng niên, bảo đao chưa hề mòn…”
“Các chủ.”
Đám người Hoa Vô Đạo, Chu Kỷ Phong và Phan Trọng ôm quyền khom người.
Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Chư Hồng Cộng vội vàng xoay người lại, thấy Lục Châu đang chậm rãi bước tới.
Chiêu Nguyệt theo sát phía sau hắn.
Bước vào viện lạc, Lục Châu thấy mọi người đều có mặt đông đủ bèn thuận tiện hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Thiên Tâm sư muội đã vào trong, Bích Hải Triều Sinh Quyết của muội ấy có thể làm loãng dược tính. Muội ấy đã ra tay thì vấn đề không còn nghiêm trọng nữa.” Minh Thế Nhân đáp.
Lục Châu gật đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua từng người rồi dừng lại ở lão bát. “Lão bát, ngươi đang sợ cái gì?”
Hắn thấy hai chân lão bát đang run rẩy.
Chư Hồng Cộng lau mồ hôi trên mặt. “Không, không, con… con đang lo lắng cho tiểu sư muội thôi.”
Xong đời rồi! Ngoài mặt hắn nói cứng nhưng trong lòng đã khóc đến tối tăm mặt mũi… Với cảnh giới Nguyên Thần cảnh đỉnh phong đại viên mãn của sư phụ thì sao có thể không nghe thấy lời hắn vừa nói!
Nhưng điều khiến lão bát bất ngờ là ——
Lục Châu thản nhiên nói: “Diệp Thiên Tâm tu luyện Bích Hải Triều Sinh Quyết có thể đi vào kỳ kinh bát mạch trong cơ thể người khác… các ngươi đừng quá lo lắng.”
Minh Thế Nhân nhỏ giọng ho khan một tiếng rồi lui về sau một bước, sợ lão bát bị đánh toé máu lại văng lên người mình.
Chư Hồng Cộng cũng sợ hãi lui lại một bước.
Lục Châu chẳng hiểu hai con hàng này làm trò gì, đành mặc kệ bọn hắn.
Hoa Vô Đạo bước lên, khom người nói: “Diệp Thiên Tâm đúng là có thể điều hoà được dược hiệu, nhưng tu vi của nàng ta yếu kém, e là khó lòng khống chế.”
“Ngươi có đề nghị gì?”
“Cách tốt nhất… là Các chủ tự mình ra tay.”
Ánh mắt của mọi người tập trung nhìn về phía Lục Châu.
Ngươi là sư phụ của Diệp Thiên Tâm, Diệp Thiên Tâm biết Bích Hải Triều Sinh Quyết chẳng lẽ ngươi lại không? Hơn nữa ngươi lại càng làm tốt hơn, mạnh hơn, đương nhiên người thích hợp ra tay nhất chính là ngươi rồi.
Diệp Thiên Tâm dù sao cũng là ma bệnh, sao có thể hơn được sư phụ?
Đề nghị này của Hoa Vô Đạo rất hợp lý khiến mọi người đều tán thành.
Lục Châu lại vuốt râu lắc đầu nói: “Có Diệp Thiên Tâm là đủ rồi.”
Hiện tại hắn vừa bước vào Thần Đình cảnh, lại còn là Thần Đình cảnh sơ kỳ, cảnh giới Tố đạo, tu vi chưa kịp vững chắc thì lấy gì mà ổn định dược hiệu?
Ầm!
Ngay lúc mọi người đang chờ đợi trong lo lắng thì một đạo cương khí gợn sóng truyền ra từ trong phòng rồi tản ra tứ phía.
Trong cỗ cương khí hùng hậu này, mọi người rõ ràng có thể cảm giác được năng lượng Đạo Nguyên… Đạo Nguyên cũng chính là biểu tượng của Nguyên Thần cảnh, là căn bản giúp cô đọng pháp thân Bách Kiếp Động Minh. Bên trong cương khí có trộn lẫn năng lượng màu vàng óng chính là Đạo Nguyên.
Nguyên Thần cảnh có tổng cộng ba cảnh giới, gồm có Đạo Nguyên, Hỗn Nguyên và Hợp Đạo.
Đạo Nguyên chính là cảnh giới đầu tiên khi bước vào Nguyên Thần cảnh.
Điều này có nghĩa là, có người đang bước vào Nguyên Thần cảnh.
Hiển nhiên…
Tiểu Diên Nhi đã đột phá thành công!
Trong quá trình phát tán cương khí, trên bầu trời Nam Các bị nguồn năng lượng mãnh liệt càn quét!
Mọi người đều vui mừng hoan hỉ.
“Tiểu sư muội đột phá rồi!”
“Ma Thiên Các chúng ta lại có thêm một vị đại tướng!”
“Ôi Nguyên Thần cảnh… đến bao giờ ta mới có thể đột phá đây…”
Có người vui vẻ có người sầu muộn.
Chu Kỷ Phong vốn được xưng tụng là thiên tài của danh môn chính phái, hắn đưa mắt nhìn luồng nguyên khí phát tán trên không đến xuất thần.
So sánh với Tiểu Diên Nhi thì hắn chỉ là phế vật.
Nhập môn hơn năm năm đã bước vào Nguyên Thần cảnh… Loại thiên phú này chỉ sợ cổ nhân không có mà hậu nhân cũng không tìm không ra.
Cửa phòng vẫn chưa mở.
Dường như còn đang tiếp tục phát tán nguyên khí.
Rầm rầm!
Diệp Thiên Tâm phá tan cửa gỗ, té bay ra ngoài!
Lại một cỗ năng lượng vừa mới phát tán ra…
Lục Châu chỉ hờ hững nhìn thoáng qua Diệp Thiên Tâm rồi bước vào trong phòng!
Trên giường, toàn thân Tiểu Diên Nhi toả ra kim quang bị bao bọc bởi luồng năng lượng quỷ dị.
Bên dưới còn lưu lại nguồn năng lượng màu xanh nhạt của Bích Hải Triều Sinh Quyết, hai loại năng lương đang không ngừng hoà tan vào nhau.
Tiểu Diên Nhi ngồi xếp bằng trên giường, từ từ bình tĩnh lại.
Khí tức toàn thân cũng hùng hậu hơn trước kia nhiều.
Rốt cuộc ——
Nàng mở mắt.
“Sư phụ?”
Vẻ mặt Tiểu Diên Nhi ngơ ngác như vừa mơ ngủ tỉnh dậy.
Nguyên khí chung quanh cũng tiêu tán đi hết.
“Chúc mừng tiểu sư muội.”
“Chúc mừng tiểu sư muội thành công bước vào Nguyên Thần cảnh.”
“Chúc mừng tiểu sư muội nha!”
Từng tiếng chúc mừng của các sư huynh sư tỷ truyền vào phòng.
Tiểu Diên Nhi nhìn hai tay mình, thử điều động nguyên khí.
Nàng nâng tay phải lên vận chuyển nguyên khí, lập tức một pháp thân Bách Kiếp Động Minh có cùng chiều cao với nàng xuất hiện.
Bên dưới pháp thân chưa có kim liên khai diệp.
Trông pháp thân của nàng giống như một người làm bằng vàng.
Tiểu Diên Nhi khẽ nắm bàn tay lại, pháp thân biến mất.
Nàng lập tức nhảy xuống giường, hân hoan nói: “Sư phụ! Con đột phá thật rồi! Bây giờ con đã là Nguyên Thần cảnh!”
“Quỳ xuống.”
Giọng điệu Lục Châu rất nhạt, rất nhẹ và cũng rất nghiêm túc.
Tiểu Diên Nhi khẽ giật mình.
Nàng ồ một tiếng rồi ngoan ngoãn quỳ xuống đất.
“Ngươi có biết sai chưa?”
“Đồ nhi biết sai.” Tiểu Diên Nhi nhu thuận đáp.
“Sai ở đâu?”
“Con… con không biết ạ.”
“. . .”
Lục Châu nghẹn lời.
Minh Thế Nhân đứng ngoài cửa nói vào: “Tiểu sư muội, muội tự ý sử dụng Hắc Mộc Liên như thế, nếu không nhờ có Thiên Tâm sư muội bất chấp nguy hiểm để ổn định dược hiệu cứu muội thì muội sao có thể dễ dàng đột phá như vậy!”
“Thiên Tâm sư tỷ?”
“Muội ấy tuy bị thương nhưng không nặng lắm… quay về tu dưỡng mấy ngày chắc sẽ ổn.” Minh Thế Nhân nói.
Lời này khiến Tiểu Diên Nhi cực kỳ áy náy, nàng xấu hổ cúi đầu.
“Đồ nhi biết sai rồi, xin sư phụ phạt nặng.”
“Biết sai mà chịu sửa mới tốt… Đứng lên rồi nói.” Lục Châu vuốt râu.
Phịch phịch.
Lúc này Chư Hồng Cộng lại ngã ngồi xuống đất.
Minh Thế Nhân nhíu mày: “Lão bát, đệ làm cái quỷ gì thế?”
“Không không không… ta, ta chỉ là trong lúc nhất thời chưa quen được…” Chư Hồng Cộng chưa từng nghe sư phụ nói ra những lời như vậy.
“Ta cảnh cáo đệ, cách xa ta ra một chút à nha.” Minh Thế Nhân đứng đối diện hắn, chỉ sợ cái tên ngu này làm gì ngu ngốc liên luỵ đến mình.
Lục Châu vuốt râu nhìn Tiểu Diên Nhi.
“Con vừa bước vào Nguyên Thần cảnh, phải lo vững chắc tu vi trước đã. Hơn nữa, từ bây giờ con đã có thể tu luyện công pháp Thái Thanh Ngọc Giản bản chỉnh sửa đầy đủ.”
Tiểu Diên Nhi liên tục gật đầu nói: “Đồ nhi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư phụ… Hì hì, sư phụ tốt với con nhất!”
Lục Châu nhíu mày mắng nàng: “Không đứng đắn gì hết!”
Tiểu Diên Nhi ngồi xếp bằng, bắt đầu củng cố tu vi.
Lục Châu chắp tay bước ra khỏi phòng.
Những người khác thấy thế đều lui lại.
Lục Châu đi thẳng về phía Diệp Thiên Tâm khoé miệng còn vương tơ máu…
Diệp Thiên Tâm được hai nữ tu nâng đỡ, trông rất mệt mỏi và yếu ớt, khí tức trên người nàng cũng vô cùng mong manh.
Diệp Thiên Tâm thấy Lục Châu liền vội vàng quỳ xuống nói: “Đồ nhi biết sai, đồ nhi không nên tự tác chủ trương.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!