“Đả thông khí hải.”
Lục Châu thẳng thắn trả lời.
Hoa Vô Đạo ngẩn ra rồi khẽ thở dài lắc đầu: “Thật không dám giấu diếm, Vân Tông chỉ có một mảnh Hắc Mộc Liên. Muốn đả thông khí hải phải cần ít nhất hai mảnh. Hắc Mộc Liên vô cùng trân quý, toàn bộ Đại Viêm chỉ có không quá năm mảnh. Ngài lấy được một mảnh sợ là không đủ.”
Bất kỳ ai muốn mở khí hải đều cần ít nhất hai mảnh Hắc Mộc Liên.
“Thế nên… bản toạ cần hai mảnh.”
“. . .”
Rất trực tiếp, cũng rất thẳng thắn.
“Chuyện này cực kỳ quan trọng, ta đã gửi phi thư cho trưởng lão Vân Tông, bọn họ sẽ nhanh chóng thương thảo chuyện này.” Hoa Vô Đạo nói.
Lục Châu gật đầu. “Báo với Vân Tông, kiên nhẫn của bản toạ có hạn, bản toạ nhất định phải có được Hắc Mộc Liên.”
Hoa Vô Đạo nghe vậy liền khom người nói: “Ta sẽ hết sức đôn đốc, không đến một tháng chắc chắn sẽ có kết quả.”
“Được.”
Đối với Lục Châu mà nói thì thời gian một tháng cũng không đáng là gì.
Thực lực và tu vi của Lục Châu còn yếu kém. Nếu không phải vì muốn thu hoạch điểm công đức thì hắn đã chẳng thèm bước chân ra khỏi Kim Đình Sơn lấy một bước.
Chuyện quan trọng nhất vẫn là khôi phục tu vi của bản thân.
Nếu là bản thân Cơ Thiên Đạo thì đừng nói một tháng, một ngày hắn cũng không chờ được. Nhưng Lục Châu thì khác, hắn bây giờ không thiếu nhất chính là thời gian.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc một tháng đã trôi qua.
Trong một tháng này, ngoại trừ dạy dỗ đám đồ đệ thì Lục Châu chỉ lĩnh hội Thiên thư.
Điểm công đức cuối cùng đã tích luỹ được mười lăm ngàn điểm.
Trong đại điện Ma Thiên Các, Lục Châu do dự nhìn điểm công đức trên giao diện Hệ thống.
“Mua pháp thân hay là rút thưởng đây?”
Rút thưởng, là trò may rủi.
Mua pháp thân… sẽ tiêu sạch sành sach số điểm công đức hắn vất vả tích luỹ được.
Không có điểm công đức phòng thân, hắn luôn thấy thiếu cảm giác an toàn.
Lục Châu suy nghĩ một lát rồi âm thầm lắc đầu.
Vẫn nên chờ điểm công đức nhiều hơn một chút rồi tính.
Dù sao pháp thân muốn mua lúc nào cũng được, hắn không hề gặp phải bình cảnh tu hành như những người khác.
Đúng lúc này.
Hoa Vô Đạo và Minh Thế Nhân từ bên ngoài bước vào đại điện Ma Thiên Các.
“Tham kiến Các chủ.”
“Đồ nhi tham kiến sư phụ.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân và Hoa Vô Đạo.
“Chúc mừng Hoa trưởng lão khai diệp…”
Trong lòng Hoa Vô Đạo cả kinh, hai mắt mở to nhìn Lục Châu đang ngồi yên vị trên đại điện với vẻ không thể tin nổi.
Suốt một tháng nay hắn ngày nào cũng phải chữa thương.
Sau cuộc chiến với thập vu, hắn lại phải chiến một trận với Kiếm Thánh La Sĩ Tam.
Dưới luồng khí điềm lành của Bạch Trạch, áp lực tâm kết đè nặng lên hắn suốt hai mươi năm nay rốt cuộc đã biến mất.
Chỉ là…
Việc hắn khai diệp còn chưa có ai biết, thậm chí hắn còn đang ẩn giấu tu vi ở mức lục diệp.
Không ngờ Lục Châu chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tất cả, sao hắn có thể không kinh ngạc cho được?
Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi nghe sư phụ nói vậy đều lộ vẻ kinh ngạc ——
“Chúc mừng Hoa trưởng lão!”
“Chúc mừng Hoa trưởng lão!”
Tuy trong lòng Đoan Mộc Sinh chưa chấp nhận Hoa Vô Đạo nhưng hắn vẫn rất tôn trọng cường giả, bèn chắp tay nói: “Chúc mừng Hoa trưởng lão.”
Hoa Vô Đạo phất phất tay. “Hổ thẹn, hổ thẹn… Nếu không nhờ có Bạch Trạch xuất hiện, chỉ sợ tâm kết trong lòng ta vẫn chưa được hoàn toàn giải khai. Nói cho cùng chuyện này ta vẫn phải cảm tạ Các chủ. Các chủ, xin hãy nhận một lạy của ta.”
Nói xong hắn liền cung kính quỳ xuống đất.
Không ai lên tiếng ngăn cản.
Tại Ma Thiên Các, Lục Châu hoàn toàn có tư cách nhận một lạy này của hắn.
Có lẽ thời gian xuyên không đến đây đã khá lâu, Lục Châu bây giờ đã có tâm thái của Các chủ Ma Thiên Các.
Thế nên, đối với một lạy của Hoa Vô Đạo hắn cũng không hề cảm thấy phản cảm mà ngược lại còn rất bình tĩnh.
“Đứng lên rồi nói.” Lục Châu thản nhiên phất tay.
Hoa Vô Đạo đứng dậy.
“Thất diệp?” Lục Châu hỏi.
Hắn đương nhiên biết Hoa Vô Đạo đã thật sự có pháp thân thất diệp, chẳng qua là muốn được tận mắt nhìn thấy mà thôi.
Hoa Vô Đạo gật đầu, hai mắt hữu thần ——
“Bách Kiếp Động Minh!”
Một toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh cao bảy trượng xuất hiện sau lưng Hoa Vô Đạo.
Kim liên bên dưới pháp thân đã nở ra bảy cánh đang không ngừng xoay tròn…
“Lục Hợp Đạo Ấn!”
Hoa Vô Đạo nhấc chân cất bước.
Dưới chân hắn liền xuất hiện đồ án hình âm dương thái cực.
Một trắng một đen, đồ án thái cực bát quái toả sáng chói mắt!
Ngay sau đó, chín chữ Càn, Khôn, Sinh, Tử, Thuỷ, Hoả, Hữu, Vô, Ly viết theo thể chữ triện chậm rãi bay lên rồi xoay vòng quanh người Hoa Vô Đạo.
Cửu Tự Lục Hợp Đạo Ấn!
Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi nhìn cảnh này tán thưởng không thôi, còn phản ứng của Đoan Mộc Sinh thì kịch liệt hơn.
Trong mắt hắn tràn ngập cảm xúc muốn được nhảy ra luận bàn, bàn tay cầm Bá Vương Thương nắm lại thật chặt.
“Tam sư huynh, huynh bị bỏ xa rồi…” Minh Thế Nhân cười trêu ghẹo.
“Tuy Hoa trưởng lão đã mở thất diệp nhưng rồi sẽ có một ngày ta phá được chiêu Lục Hợp Đạo Ấn này cho đệ xem.” Đoan Mộc Sinh không phục nói.
“Huynh đừng quên bây giờ huynh có Bá Vương Thương, còn Hoa trưởng lão đến một kiện vũ khí cho ra hồn cũng không có.”
“. . .”
Đúng là không tài nào nói lại hắn!
Đoan Mộc Sinh trừng to mắt: “Nếu khoảng cách giữa Hoa trưởng lão và ta đã chênh lệch tới vậy, thì trong một tháng tới đây, phiền tứ sư đệ cùng ta đi luận bàn luyện thương nhé.”
“Ách…”
Vốn chỉ định trêu ghẹo vài câu, không ngờ hoạ từ miệng mà ra!
Minh Thế Nhân hoàn toàn nghẹn họng.
Hoa Vô Đạo lắc đầu nói: “Đoan Mộc Sinh tuy chỉ mới mở nhị diệp nhưng có thể giao thủ với cả tứ diệp, thậm chí là ngũ diệp. Thiên phú của hắn hơn xa lão phu, còn trẻ thì còn vốn liếng. Ta khai diệp được là nhờ áp lực suốt hai mươi năm tu vi không hề tịnh tiến… E là không tới vài năm nữa, Đoan Mộc Sinh sẽ vượt xa ta. Điều này là chắc chắn không thể nghi ngờ.”
Lời này tuy có vẻ như đang vỗ mông ngựa, nhưng nói ra lại thuần thục đáng tin khiến Đoan Mộc Sinh không khỏi tỏ ra ngạo nghễ.
“Hoa trưởng lão coi trọng Đoan Mộc Sinh đến thế sao?” Lục Châu đúng là cảm thấy bất ngờ.
Theo quan điểm của Lục Châu thì trong số các đệ tử của Ma Thiên Các, thiên phú của Đoan Mộc Sinh là thấp nhất, ngộ tính cũng kém hơn những đứa khác.
Sở dĩ hắn có được tiến bộ lớn như vậy là vì hắn nhập môn sớm nên tu vi bị đè nén quá lâu.
Ngay cả Minh Thế Nhân còn bước vào Nguyên Thần cảnh sớm hơn hắn. Lục Châu thậm chí còn hoài nghi tên nghiệt đồ Minh Thế Nhân này cố ý giấu diếm, có khi hắn đã khai nhị diệp, tam diệp rồi cũng nên!
Hoa Vô Đạo gật đầu.
“Ta thường xuyên luận bàn cùng Đoan Mộc Sinh, đấu pháp của hắn cứng cỏi và bền bỉ, lực lượng cương mãnh, thế công quyết tuyệt. Ta chưa từng gặp phải đối thủ nào như vậy.”
Đoan Mộc Sinh bị thổi phồng đến mức bản thân hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng, bèn chắp tay nói: “Hoa trưởng lão quá khiêm tốn rồi.”
Thấy tu vi cả nhà ai cũng đang không ngừng tăng lên, Tiểu Diên Nhi mếu máo không phục.
Đáng tiếc khí hải của nàng vẫn chưa được đả thông, không cách nào bước vào Nguyên Thần cảnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!