Lục Châu xem sơ qua các công pháp và vũ khí trong Thương thành.
Thấp nhất cũng cần đến 1.000 điểm công đức.
Thế nên Lục Châu không tiếp tục tiêu xài số điểm công đức còn lại.
Hắn dự định sẽ giao thêm nhiệm vụ cho đám đồ đệ để tăng thêm tuổi thọ cho mình. Sau đó khi tích luỹ được nhiều điểm công đức thì mua công pháp hoặc vũ khí đáng tiền một chút.
Trong trí nhớ của hắn thì thế giới này quá mức hung hiểm, với tu vi hiện tại của hắn mà rời khỏi Kim Đình Sơn thì rất khó có thể tự bảo vệ mình.
Tạm thời hắn chỉ có thể ngồi yên trên núi để đám đồ đệ này bảo vệ, sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Đương nhiên, hắn cũng phải đề phòng đám đồ đệ này làm phản.
Năm tên đồ đệ đã bỏ đi, hắn càng phải cẩn thận với bốn tên ở lại. Cũng may hắn còn Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong và Đỡ Đòn Chí Mạng, bọn họ có muốn lật trời hắn cũng chống đỡ được.
“Diên Nhi.”
Vụt!
Thân ảnh của Diên Nhi như tinh linh lặng yên xuất hiện trước mặt hắn, khom người nói: “Sư phụ!”
“Lấy bộ văn phòng tứ bảo trong Ma Thiên Các đem lại đây.”
(Chú thích: văn phòng tứ bảo gồm có giấy, bút, mực và nghiên mực.)
“A… Sư phụ, từ trước tới giờ người chưa từng viết chữ, đều là đồ nhi viết thay người. Hôm nay người muốn tự mình viết sao?”
“Tiểu nha đầu này, sư phụ làm việc còn cần con quản?”
“Đồ nhi đi ngay…” Tiểu Diên Nhi le lưỡi.
Không lâu sau, Tiểu Diên Nhi đem văn phòng tứ bảo tới đặt trước mặt Lục Châu.
Sau đó nàng rất cung kính đứng ở một bên như nha hoàn, cứ thế đứng nhìn sư phụ. Nàng rất muốn nhìn xem sư phụ định làm gì. Thấy sư phụ cũng không có ý muốn xua đuổi mình, nàng liền to gan hơn, đứng gần lại một chút.
“Sư phụ, để con mài mực cho người.” Tiểu Diên Nhi linh cơ khẽ động, quỳ gối ngồi xuống cạnh bàn trà, bắt đầu cẩn thận mài mực.
Kiếp trước Lục Châu đường đường là sinh viên khoa Văn học, lúc hắn rảnh rỗi không có việc gì làm đều sẽ ngồi viết thư pháp, còn từng được giải thưởng về viết thư pháp ở trường.
Đối với hắn thì việc viết chữ chẳng gặp phải khó khăn gì.
Nhấc bút lông lên, chấm mực.
Trên trang giấy trắng nõn viết xuống từng chữ: Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Tư Vô Nhai, Chư Hồng Cộng, Diên Nhi…
Viết từ trên xuống dưới, theo thứ tự lớp lang.
Đây chính là chín tên đồ đệ do đại ma đầu Cơ Thiên Đạo lợi dụng Hệ thống dạy dỗ thành chín tên ác ma tội ác chồng chất, chấn kinh thiên hạ.
Nhìn vào danh sách này, Lục Châu rơi vào trầm tư.
Ngay cả đồ đệ nhỏ nhất cũng đã là cường giả Thần Đình cảnh, vậy thì tu vi của tên đại đồ đệ sẽ mạnh đến mức nào? Có vượt qua được Cơ Thiên Đạo hay không? Nếu vượt qua thì với sát tâm của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, sao bọn chúng có thể để cho lão ma đầu Cơ Thiên Đạo tiếp tục tồn tại trên thế gian này?
Vả lại, Cơ Thiên Đạo hẳn phải rõ ràng mỗi tên ác đồ hắn dạy ra đều như lang như hổ, tất nhiên sẽ có ngày bọn chúng phản bội lại mình. Từ lúc ban đầu dạy dỗ, chẳng lẽ lão không lưu lại một chút thủ đoạn hay át chủ bài nào để bóp chết ác đồ hay sao?
Tất cả đều đáng phải suy nghĩ.
Những ký ức bị thiếu trong đầu hắn đều là ký ức mấu chốt, khiến hắn không tài nào nghĩ ra nguyên nhân thật sự bên trong.
Cơ Thiên Đạo à Cơ Thiên Đạo, ngươi có đạo cụ bảo mệnh gì không?
Trong lúc Lục Châu đang trầm tư, Tiểu Diên Nhi lại đang xuýt xoa trước mặt hắn, trên mặt mang đầy vẻ sùng bái:
“Chữ sư phụ thật là đẹp… Người viết tên con làm gì thế ạ?”
Lục Châu thở dài một tiếng. “Vi sư đang tự mình suy xét lại.”
“Tự suy xét?”
“Làm người phải luôn tự suy xét về bản thân mình. Vi sư dạy dỗ chín đồ đệ, nhưng chúng lại làm xằng làm bậy khắp nơi khiến người người oán trách. Có lẽ, trước đây vi sư đã sai rồi.”
Lục Châu ngoài miệng nói lời lẽ tốt đẹp, trong nội tâm lại đang thầm oán, ta mà sai cái gì chứ, sai là Cơ Thiên Đạo! Thượng bất chính hạ tắc loạn, nhìn vào bọn đồ đệ là biết ngay, hở chút là đòi giết cả nhà người ta, đúng là làm sư phụ như hắn phải thấy xấu hổ.
“Sư phụ, vậy tại sao người phải thu nhận bọn con làm đồ đệ? Mà lại chỉ thu có chín người… Với bản sự của người, chỉ cần mở rộng Ma Thiên Các thì lúc đó đồ tử đồ tôn trên Kim Đình Sơn sẽ lên tới ngàn vạn, ai còn dám ngỗ nghịch lại người? Bọn danh môn chính phái cũng sẽ không dám lên núi khiêu khích nữa, ai mà không phục, người chỉ cần ra lệnh một tiếng, đồ tử đồ tôn đều có thể dẹp yên bọn hắn. Lúc đó ‘thuận ta thì sống nghịch ta thì chết’, tốt biết bao nhiêu!”
“…”
Lục Châu giơ bàn tay già nua lên định cốc vào trán Tiểu Diên Nhi. Tiểu Diên Nhi không dám né tránh, chỉ biết rụt cổ lại, nhắm mắt chờ ăn đòn.
Nhưng bàn tay Lục Châu nửa đường lại dừng lại, hắn đặt tay lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Tiểu nha đầu con sao trong óc toàn là chuyện giết người như thế… Lời vi sư dạy con đều đã quên rồi?”
“Đồ nhi không dám.”
“Hầy… Vi sư từng nói, giết người không phải là phương thức giải quyết vấn đề duy nhất. Vi sư không phủ nhận hành vi giết người, mà là chúng ta phải xem xem điều đó có cần thiết hay không. Ví dụ như những lão bách tính tay không tấc sắt kia, cả đời họ vất cả cần cù lao động, không tranh quyền thế, chỉ muốn an ổn mà sống, con có lý do gì để giết họ chứ?”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“Lại ví dụ như chuyện lão tứ đi cứu cả trăm người Từ gia, nếu bọn mã tặc cũng giống như các con, trực tiếp ra tay giết sạch Từ gia thì con còn có cơ hội cứu tộc nhân của mình hay sao?”
Tiểu Diên Nhi lại lắc đầu.
“Bọn mã tặc kia đúng là đều đáng chết, nhưng mục đích của mã tặc là cầu tài chứ không phải giết người. Vậy mục đích của chúng ta là gì?”
Tiểu Diên Nhi cẩn thận đáp lời. “Là tu hành? Đột phá Nguyên Thần cảnh để bước vào cảnh giới tối cao, ngộ đạo Trường Sinh?”
“Rất tốt. Vậy thì con phải cố gắng tu luyện.”
“Đồ nhi… dường như có chút minh bạch.”
“Minh bạch thì tốt.”
Tiểu Diên Nhi cái hiểu cái không gật đầu, dường như nghĩ tới chuyện gì, nàng nói: “Sư phụ có tiếp tục thu đồ đệ không ạ?”
Ánh mắt Lục Châu rơi vào tờ giấy vừa viết.
Hả?
Thì ra là thế.
“Tiểu Diên Nhi, vừa rồi con hỏi vi sư vì cái gì lại thu đồ đệ, con cảm thấy lý do là gì?”
“Là bởi vì thiên phú của chúng con rất tốt, mỗi người đều là thiên tài tu luyện.” Tiểu Diên Nhi tự tin nói.
Lục Châu lắc đầu.
“Con nhìn kỹ tờ giấy này đi… Tên của các con có hàm nghĩa gì?”
Tiểu Diên Nhi suy nghĩ nửa ngày cũng không nhìn ra hàm nghĩa gì, đành phải lắc đầu.
Lục Châu cười ha hả.
Trong lòng hắn đang chế giễu Cơ Thiên Đạo đúng là không biết xấu hổ.
“Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì…”
(Dịch nghĩa: Trăng sáng trên mặt biển, Soi chung cả chân trời.
Đây là hai câu thơ đầu trong bài Ngắm Trăng Nhớ Người Xa của Trương Cửu Linh thời Đường.)
Tiểu Diên Nhi vẫn ngây ngây ngô ngô chẳng hiểu ra làm sao, nhưng nghe được hai câu thơ này liền vỗ tay nói: “Thơ thật hay!”
Vừa vỗ tay xong, Tiểu Diên Nhi dường như đã minh bạch chuyện gì, ánh mắt nàng nhìn về phía chín cái tên trên tờ giấy trắng! Ặc… Hai câu thơ này chẳng phải được ghép từ chín cái tên của các đồ đệ sao?
“Sư phụ là vì đoạn thơ này mới thu bọn đồ đệ? Nhưng hình như còn thiếu một chữ…” Tiểu Diên Nhi gãi đầu, cảm thấy có chút không thể tin được.
Lục Châu cũng không thể tin được Cơ Thiên Đạo là loại người như vậy.
Đúng là trong số đồ đệ vẫn còn thiếu một chữ “Thì”. Nếu Cơ Thiên Đạo dựa theo bài thơ này để thu đồ đệ thì rõ ràng tiêu chuẩn của hắn chẳng phải là thiên phú khỉ gì, mà là tên của bọn họ. Chỉ là… Lục Châu tìm kiếm trong trí nhớ, thế giới này dường như không phải là thế giới của kiếp trước, vậy bài thơ này ở đâu ra?
Chẳng lẽ… Cơ Thiên Đạo cũng là người xuyên không tới sao?
Cùng lúc đó.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân ngự không mà đi, hai mắt quan sát đất trời, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.
“Khó khăn lắm mới được rời khỏi Kim Đình Sơn một lần, ta phải chơi cho thật đã mới được!” Thân ảnh Minh Thế Nhân lướt trên bầu trời Canh Tử trấn khiến bách tính bên dưới hô hoán ầm lên.
“Một đám sâu kiến, vậy mà cũng kinh ngạc… Hôm nay tiểu gia ta tâm tình tốt, đi tìm mỹ nữ mới được.”
Hắn vừa định lao xuống bỗng nhớ tới lời sư phụ, vội vàng dừng lại, thầm nói: “Mà thôi đi, sư phụ gần đây thích chơi sáo lộ mới, vẫn nên chiều theo ý lão nhân gia thì hơn… Khụ khụ, vậy ta đành làm người tốt, lấy đống vàng bạc châu báu của bọn mã tặc thưởng cho các ngươi!”
Minh Thế Nhân mở túi ra dốc xuống một con đường trên trấn Canh Tử.
Ngân phiếu và vàng bạc châu báu rơi đầy xuống đất như mưa sa.
“Tiểu gia ta cũng muốn được làm đại gia tung tiền một lần!”
Minh Thế Nhân vốn định lấy tiền đi hưởng dụng mỹ nữ, nay đã không đi thì giữ tiền lại cũng vô dụng. Mà hắn thì vốn chẳng hề thiếu tiền tiêu.
Dân chúng dưới trấn đều tránh né vật lạ đang rơi xuống.
Đến khi thấy rõ thứ nằm đầy đất là vàng bạc châu báu thì đều bay vào giành giật.
Chỉ trong chốc lát, tiền tài đã được nhặt sạch.
Dân chúng nhìn lên bầu trời, thấy phương xa có bóng người lướt đi, đều quỳ rạp xuống mặt đất mà quỳ bái.
“Tạ ơn Bồ Tát, tạ ơn Bồ Tát sống!”
“Tạ ơn ông trời!”