Vật thể đó rơi vào lòng bàn tay Giang Ái Kiếm.
Đây nào phải là một thanh kiếm, nó trông như một khối gỗ nhỏ.
Nhưng mà…
Giang Ái Kiếm trừng to mắt, kích động nói: “Lệnh bài hoàng thất?”
“Đúng vậy. Bản toạ tặng ngươi thanh kiếm tốt, chính là lệnh bài hoàng thất này.” Lục Châu thản nhiên nói.
Lệnh bài là kiếm tốt?
Mọi người ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Giang Ái Kiếm gãi gãi đầu nói: “Thứ này nếu đem cho một nhân vật trong cung thì sẽ rất hữu dụng, nhưng lão tiền bối lại cho ta, chẳng phải là đáng tiếc sao? Người như ta vô cùng sợ chết, nào dám cầm cái đồ chơi này để ra lệnh cho người khác.”
Lục Châu vuốt râu nói:
“Vật này trên danh nghĩa là lệnh bài hoàng thất, nhưng thực ra nó cũng chính là chìa khoá đi vào nội khố của hoàng cung. Nếu không nhiều năm qua tại sao hoàng thất lại giữ nguyên giá trị của nó, còn cho người tìm kiếm khắp nơi?”
Giang Ái Kiếm nghe thế lập tức cả kinh.
Không chỉ có hắn, tất cả mọi người đứng ở chỗ này đều không ngờ tới cái lệnh bài này lại có công dụng khác.
“Lão tiền bối, nếu thế… người làm như vậy là đang hại ta đó… Thất phu vô tội hoài bích có tội, nếu để người trong cung biết thứ này đang ở trên người ta thì chẳng phải ta sẽ trở thành mục tiêu đuổi giết của bọn họ sao?” Giang Ái Kiếm kể lể.
“Vật này đưa cho ngươi là thích hợp nhất… Ngươi là hoàng tử, lại là người yêu kiếm. Cũng chỉ có ngươi có thể đến gần nội khố… Đừng vội cự tuyệt, bản toạ phải nói cho ngươi biết một chuyện, trong nội khố có một thanh kiếm tốt tên là Long Ngâm Kiếm.”
“Long… Long Ngâm, Kiếm?”
Thanh âm Giang Ái Kiếm trở nên run rẩy.
Dường như không thể tin nổi.
Hoa Vô Đạo kinh ngạc nói: “Long Ngâm Kiếm chính là vũ khí thiên giai nổi tiếng trong thiên hạ từ mấy trăm năm trước. Độ sắc bén của nó có thể thắng cả vũ khí đồng giai. Rất nhiều tu hành giả đều tìm kiếm nó, sau này nó đã hoàn toàn tuyệt tích trong tu hành giới. Không ngờ thanh kiếm tốt này lại nằm trong hoàng cung. Khó trách, khó trách.”
Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ hỏi: “Hoa trưởng lão, thanh kiếm này tốt lắm sao?”
Hoa Vô Đạo đáp: “Đương nhiên rồi… Trong số vũ khí thiên giai, nó được xem là một thần binh lợi khí. Vũ khí khi đạt cấp thiên giai thường phải nhận chủ mới đạt được uy lực lớn nhất. Nhưng Long Ngâm Kiếm thì khác, thanh kiếm này cho đến nay vẫn chưa tìm được chủ nhân, tất cả những người từng sử dụng nó trong lịch sử đều chưa từng nhận chủ thành công.”
Mọi người tỏ ra kinh ngạc.
Cũng có nghĩa là, cho đến nay Long Ngâm Kiếm vẫn chưa được phát huy ra uy lực lớn nhất.
“Ý của ngươi là, vũ khí này có thể vượt qua cả thiên giai?” Trong giọng nói của Tiểu Diên Nhi có chút chua.
“Từ trước đến giờ chưa từng có vũ khí siêu việt thiên giai… Nhưng có thể khẳng định là nó không hề thua kém đám vũ khí thiên giai khác.” Hoa Vô Đạo nói.
Tiểu Diên Nhi nghe vậy liền vội vàng nói:
“Sư phụ, không thể cho hắn thanh vũ khí này, quá lời cho hắn rồi!”
Giang Ái Kiếm vội vàng nhét lệnh bài hoàng thất vào ngực, vẻ mặt vô cùng đáng khinh: “Đừng đừng đừng… Lão tiền bối, ta rất thích thứ này. Người yên tâm, sau này ta sẽ dốc sức làm việc, nhất định còn làm tốt hơn trước đây! Như vậy… ta rất hài lòng với vật này! Lần này tới đây thật đáng giá! Các vị, ta còn có việc, ta đi trước nha… Nha đầu, đừng có trừng mắt nhìn ta nữa.”
Nói xong hắn phất tay tạm biệt, bước nhanh ra khỏi đại điện Ma Thiên Các.
“Giang Ái Kiếm…”
“Lão tiền bối không cần tiễn, ta biết đường rồi.” Giang Ái Kiếm vừa lùi vừa ôm chặt lệnh bài hoàng thất, sợ Tiểu Diên Nhi đuổi theo.
“Thay bản toạ truyền lời lại.”
Giang Ái Kiếm đứng lại nói: “Lão tiền bối mời nói.”
“Nguỵ Trác Ngôn là tội đồ trong vụ đồ sát ở Độ Thiên Giang… Bản toạ hy vọng hắn tự mình đến cúi đầu nhận tội.” Giọng nói của Lục Châu rất bình tĩnh, cũng rất bình thản.
Nhưng lời hắn nói lại khiến cả đại điện rơi vào yên tĩnh.
Trong điện lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
“Lão… lão tiền bối nói đùa sao? Nguỵ Trác Ngôn nắm trọng binh trong tay, hắn chính là trọng thần của một nước, bảo hắn đi nhận tội sẽ khiến thiên hạ náo động.” Giang Ái Kiếm nói. “Huống hồ tu vi của người này cực cao, nghe đồn có thể so sánh với thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn. Vây cánh của hắn trong cung vô cùng đông đảo… muốn hắn tự nhận tội còn khó hơn lên trời.”
Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Kẻ ngồi ở trên cao, cho dù làm sai cũng sẽ không bao giờ chịu thừa nhận, bản toạ minh bạch đạo lý này. Đáng tiếc… bản toạ không thích.”
“Người không sợ đắc tội nhị hoàng tử, đối mặt với nhiều cường địch gây bất lợi cho Kim Đình Sơn sao?” Giang Ái Kiếm lại nói. “Ta biết thực lực Ma Thiên Các rất mạnh, nhưng thiên hạ này dù lớn vẫn là đất của vua… Toàn bộ tu hành giới có được sự ổn định như ngày hôm nay, hoàng thất sao có thể không có chút thủ đoạn nào?”
Lục Châu lắc đầu. “Ngươi sai rồi.”
“A?”
“Trước sau gì Nguỵ Trác Ngôn cũng sẽ chết, ta chỉ cho hắn chọn kiểu chết mà thôi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Chuyện này…”
Giang Ái Kiếm sờ cằm, suy tư một lát rồi đáp: “Ta sẽ bảo người tiện thể nhắn lời.”
Lục Châu gật đầu nói: “Tiễn khách.”
“Vâng.”
Giang Ái Kiếm lại nói thêm: “Trước khi đi ta còn muốn biết… Sao lão tiền bối có thể nhìn thấu thân phận của ta? Chỉ dựa vào bản sự thu thập tin tức của ta thì chưa đủ!”
Lục Châu lạnh nhạt phất phất tay không nói chuyện, ra hiệu cho nữ tu Diễn Nguyệt Cung tiễn người đi.
Giang Ái Kiếm không có được đáp án, cũng không dám ép buộc, đành phải bất đắc dĩ bước đi.
“Hẳn là trước đây lão tiền bối đã từng vào cung, nếu không làm sao lấy được lệnh bài hoàng thất này?”
Giang Ái Kiếm bỗng cười ha ha một tiếng. “Mà thôi, những chuyện này không quan trọng. Xin cáo từ ——”
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ, người này tính tình phóng đãng không chịu trói buộc, không giống như một hoàng tử. Đồ nhi cảm thấy hắn cũng là một nhân tài, không bằng chúng ta lưu hắn lại?”
“Không cần. Người này được dùng vào việc khác.” Lục Châu thản nhiên nói.
Hoa Vô Đạo khom người: “Các chủ, ta có một lời không biết có nên nói hay không.”
“Hoa Vô Đạo.”
Giọng điệu Lục Châu trở nên nghiêm túc. “Chú ý thân phận của ngươi… Khả năng tha thứ của bản toạ là có hạn.”
Hoa Vô Đạo lập tức hạ giọng, cung kính gật đầu không dám nói nữa.
Minh Thế Nhân cười nói: “Hoa trưởng lão, ngươi đã không còn là người của Vân Tông, bây giờ ngươi là trưởng lão Ma Thiên Các. Rất nhiều người mong mà không được, nhưng nếu ngươi muốn đổi ý thì lúc nào cũng có thể rời đi. Mún cùng Ma Thiên Các là địch hay là bạn, mời nghĩ cho kỹ càng rồi hãy chọn.”
Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương trong tay lên đập mạnh xuống đất.
Choang choang.
Sàn nhà vừa lát lại đá xanh đã bị hắn đánh vỡ thành một lỗ thủng.
“Người có dị tâm, tru sát!”
“. . .”
Lục Châu lạnh nhạt nhìn Hoa Vô Đạo. Nếu không phải vì thấy hắn có 5% độ trung thành thì khi nãy lúc hắn nói chuyện thay cho Đinh Phồn Thu, Lục Châu đã không tha thứ cho hắn.
Hoa Vô Đạo cũng ý thức được thái độ của mình có vấn đề, bèn nói: “Là do ta đường đột.”
Thấy vẻ mặt hắn cứng ngắc, Lục Châu nhân tiện nói: “Lục Hợp Ấn tuy mạnh nhưng vẫn chưa hoàn mỹ.”
Hoa Vô Đạo vốn là kẻ si mê tu hành, vừa nghe vậy tinh thần lập tức tỉnh táo, chắp tay nói: “Xin Các chủ chỉ giáo.”
“Pháp thân mở được mấy diệp rồi?”
“Hai mươi năm nay không hề tiến bộ, vẫn là lục diệp.”
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cả kinh.
Chẳng trách hai người bọn họ thay phiên nhau tấn công đều không phá vỡ được phòng ngự của Hoa Vô Đạo. Cường giả ở cấp bậc này cho dù không sử dụng Lục Hợp Ấn, chỉ dựa vào cương khí hộ thể thì bọn hắn cũng không có khả năng phá được.
“Bắc Các có điển tịch Lục Hợp Ấn, còn có điển tịch pháp thân lục diệp. Hoa trưởng lão có thể tự do lấy xem.” Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu.
Hoa Vô Đạo hai mắt toả sáng, cung kính nói: “Đa tạ Các chủ.”
Thế nhân đều nói trong Ma Thiên Các cất giấu rất nhiều bảo bối, cho dù là điển tịch hay là binh khí của bọn họ đều là mục tiêu truy cầu của tu hành giả.