“Mời Các chủ nói ra.” Hoa Vô Đạo cung kính nói.
Trung niên nam tử thấy vậy trong lòng cực kỳ khó chịu, sư phụ mình vì muốn có được cơ hội giao thủ với người ta mà lại trở nên khúm núm như vậy. Nhớ ngày xưa Hoa Vô Đạo ở Vân Tông uy phong cỡ nào, có biết bao nhiêu người kính sợ và tôn trọng…
Vậy mà đến Ma Thiên Các lại bị khuất nhục như thế.
Nhưng hắn có thể làm được gì đây?
Đối mặt với một đám cao thủ hoàn toàn nghiền ép thế cục, ngoại trừ cúi đầu hắn còn biết làm gì?
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, một tay đặt sau lưng, một tay vuốt râu khẽ nói: “Thứ nhất, ngươi còn chưa có tư cách giao thủ với bản toạ, nếu ngươi phòng thủ được trước đòn tấn công của Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh thì mới có tư cách. Thứ hai, thời gian của bản toạ rất quý giá, nếu ngươi thua phải đáp ứng một điều kiện của bản toạ.”
Trung niên nam tử nghe vậy, mặt đỏ tới mang tai.
Hắn vừa định phát tác thì thanh âm của Lục Châu đã vang lên lần nữa: “Đương nhiên ngươi có quyền từ chối.”
“Ngươi ——” Trung niên nam tử nghiến răng nghiến lợi, trên mặt tràn đầy không phục.
Rõ ràng bộ dạng là người trung niên mà lại hoàn toàn phát huy tố chất nghé con không sợ hổ của người trẻ tuổi vô cùng tinh tế.
Ầm!
Hoa Vô Đạo đột nhiên nhấc chân đạp ngã trung niên nam tử khiến hắn quỳ xuống rồi quát lớn: “Vi sư mang ngươi đến là muốn ngươi có thêm kiến thức. Ngươi thì hay rồi, ngay cả chuyện của sư phụ mà cũng dám ngang ngược ngăn cản?”
“Đồ nhi không dám!”
“Nếu còn dám nhúng tay vào chuyện của vi sư, vi sư sẽ đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với ngươi.”
Lời hắn nói khiến trung niên nam tử ngơ ngẩn, đành phải gật đầu. “Đồ nhi… đồ nhi tuân mệnh!”
Hoa Vô Đạo chắp tay bước lên phía trước, cả người trở nên tự tin vô cùng.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân, miệng gằn từng chữ: “Ta có thể đáp ứng yêu cầu của Các chủ, chỉ cần chuyện đó không liên quan đến Vân Tông, tất cả những điều kiện khác ta đều đồng ý.”
“Rất tốt.” Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu.
Minh Thế Nhân bước ra, hăng hái đánh giá Hoa Vô Đạo.
“Ta sẽ thay sư phụ xem thật kỹ thủ đoạn rùa đen của ngươi mạnh đến cỡ nào.”
Nghiên cứu một chiêu thức phòng ngự suốt hai mươi năm, gọi thủ đoạn này là rùa đen cũng không ngoa.
Hoa Vô Đạo không có tức giận, chỉ chậm rãi nâng tay phải lên. “Mời.”
Khi một tiếng này vừa thoát ra khỏi miệng, trên thân Hoa Vô Đạo đồng thời bay ra mấy đạo ấn hình chữ.
Càn, Khôn, Sinh, Tử, Thuỷ, Hoả… Sáu chữ được viết theo thể chữ triện xuất hiện theo thứ tự, xoay chung quanh người Hoa Vô Đạo tạo thành một vòng tròn.
(Chú thích: Thể chữ triện là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ, chủ yếu được dùng để khắc con dấu vì độ phức tạp cao và đặc tính hình dáng khiến cho chữ rất khó giả mạo.)
“Lục Hợp Ấn!”
Lục Hợp Ấn là một pháp ấn Đạo môn cực kỳ phức tạp, có rất ít tu hành giả có thể tu luyện Đạo ấn này tới cực hạn.
Lục hợp là thuật ngữ dùng trong công pháp, sử dụng tinh, khí, thần làm nội tam hợp, sử dụng tay, mắt, thân làm ngoại tam hợp.
Mà Lục Hợp Ấn của Hoa Vô Đạo lại càng thêm đặc biệt…
Dưới chân hắn xuất hiện một vòng tròn có đường kính hai mét, trông không khác gì đồ án thái cực đang sinh sôi không ngừng.
Có thể cô đọng cương khí tới mức này, hai mươi năm nghiên cứu của hắn hoàn toàn không hề lãng phí.
Điều này cũng cho thấy trình độ si mê tu hành của Hoa Vô Đạo.
Minh Thế Nhân nhìn thấy Lục Hợp Ấn, lập tức thu hồi thái độ coi thường lúc đầu.
Thủ thế thay đổi, ngưng khí thành cương.
Từng đạo cương ấn xuất hiện đầy trời.
Thấy chiêu này của Minh Thế Nhân, Hoa Vô Đạo lên tiếng nhắc nhở: “Nếu trình độ chỉ có như thế… Ta đề nghị hai vị cùng lên!”
“Hử?”
Minh Thế Nhân nhướng mày.
Hắn tung người nhảy lên, điều khiển cương ấn đánh tới!
“Cuồng vọng!” Minh Thế Nhân hét lớn một tiếng.
Ngàn vạn cương ấn kia lập tức bổ xuống.
Trong chớp mắt…
Sáu tự phù kia đột nhiên biến lớn.
Vòng sáng dưới chân Hoa Vô Đạo cũng to lên gấp đôi.
Vù!
Âm thanh nguyên khí cộng hưởng với Đạo ấn vang lên dồn dập.
Ầm!
Toàn bộ cương ấn do Minh Thế Nhân đánh ra đều va vào Lục Hợp Ấn.
Thế nhưng…
Điều khiến mọi người không thể tin được là, Minh Thế Nhân không chỉ không phá vỡ được Lục Hợp Ấn mà còn bị Lục Hợp Ấn bắn cho bay ngược về sau.
Mọi người đều cả kinh!
Minh Thế Nhân lộn vòng trên không rồi lui lại ba bước mới có thể đứng vững.
Hai tay hắn tê rần!
Chẳng trách Hoa Vô Đạo tự tin như vậy, đồng ý với điều kiện của Lục Châu. Rõ ràng hắn vốn không để Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh vào mắt!
Một chiêu phòng ngự này đã thành công, Hoa Vô Đạo thắng!
“Lại lần nữa!”
Từ trước đến nay phong cách đánh nhau của Minh Thế Nhân là dùng thủ đoạn kinh người để chiến thắng đối thủ, tấn công bất ngờ tạo ra hiệu quả to lớn. Nhưng loại chiến đấu kiểu này hoàn toàn không thể áp dụng chiêu trò của hắn!
“Ly Biệt Câu!”
Minh Thế Nhân lấy ra vũ khí thiên giai.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Ly Biệt Câu loé sáng giữa không trung.
Hoa Vô Đạo nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Lại có vũ khí thiên giai.”
Vũ khí thiên giai có một công năng đặc biệt vô cùng quan trọng, đó là —— phá cương!
Phá cương tức là năng lực phá vỡ cương khí, bao gồm cả cương khí hộ thể và pháp thân!
Ly Biệt Câu lập tức xuất hiện vô số điệp ảnh, nhiều không sao đếm xuể.
Ầm ầm ầm ầm!
Toàn bộ tấn công vào một điểm!
Lục Hợp Ấn dường như đã chuẩn bị cách ứng phó với vũ khí thiên giai.
Sáu tự phù lại nở rộ quang mang lần nữa!
Từ sáu đột nhiên hợp lại thành một, ngăn cản tại điểm tấn công!
Ầm!
Cương khí va chạm!
Lực tấn công của Minh Thế Nhân càng mạnh thì lực đàn hồi càng lớn… Lần này hắn bay ngược ra sau, suýt chút nữa đã đâm vào cột trụ trong đại điện Ma Thiên Các!
Thân mình còn chưa kịp hạ xuống đất, Minh Thế Nhân đã trầm giọng hô: “Lại lần nữa!”
Minh Thế Nhân có chút không phục, đạp không xoay người.
Nhưng mà…
Đoan Mộc Sinh bỗng nhiên lên tiếng: “Để ta lên! Đệ lui ra!”
Bá Vương Thương chắn ngang trước mặt Minh Thế Nhân, cản hắn lại!
Minh Thế Nhân dù sao cũng không phải là loại người hung mãnh dựa vào lực lượng mà thiên về linh động và xảo quyệt hơn.
Đối phương lại cứ co đầu rụt cổ trong Lục Hợp Ấn, Minh Thế Nhân đương nhiên phải chịu thiệt thòi!
Đoan Mộc Sinh vung mạnh Bá Vương Thương.
Vù!
Bách Kiếp Động Minh!
Pháp thân cao ba trượng đứng sừng sững trong đại điện.
Pháp thân được Đoan Mộc Sinh khống chế ở hình thái năng lượng nên không gây hư hại gì đến đại điện.
Lực lượng của Đoan Mộc Sinh rõ ràng mạnh hơn nhiều…
“Điệp Lãng Thiên Trọng!”
Từ thanh Bá Vương Thương lập tức bắn ra hàng trăm hàng ngàn đạo thương ảnh.
Thấy cảnh này, Hoa Vô Đạo tán thưởng nói: “Không hổ là Ma Thiên Các danh chấn thiên hạ, mỗi người đều có một thanh vũ khí thiên giai!”
Trong lúc nói chuyện, sáu tự phù vây xung quanh Hoa Vô Đạo lại hợp thành một khối, tạo thành một hộ thuẫn bằng cương khí!
Choang!
Ầm ầm!
Ngàn đạo thương ảnh đánh mạnh vào hộ thuẫn.
Lục Hợp Ấn hiện ra gợn sóng dập dờn, trong giây lát biến thành ảm đạm nhưng rất nhanh đã khôi phục lại quang mang lấp lánh!
“Đạo môn Lục Hợp Ấn… đúng là tạo hoá của thiên địa! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người sử dụng Lục Hợp Ấn như thế này.” Chu Kỷ Phong tán thưởng.
“Ta cũng thế… Ta xuất thân từ Tịnh Minh Đạo, cũng khá rành Lục Hợp Ấn. Tất cả mọi người đều dùng nó để tu luyện cách tấn công, xem nhẹ việc phòng thủ! Trận chiến ngày hôm nay đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt!” Phan Trọng nói.
Đoan Mộc Sinh hừ một tiếng: “Chỉ biết phòng thủ, sao có thành tựu! Lại lần nữa!”
Bá Vương Thương vung mạnh.
Tốc độ càng nhanh hơn trước đó, thương ảnh mang theo lực lượng cường đại xuất hiện.
Lục Châu hài lòng gật đầu, chắp tay sau lưng nói: “Nếu đã biết dùng điểm để phá diện, vậy thì phải làm cho tới cùng…”
Tấn công trên diện rộng hoàn toàn không thích hợp để đối phó với phòng ngự cường đại.
Đoan Mộc Sinh âm thầm gật đầu: “Đa tạ sư phụ chỉ điểm!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!