“Vậy mà còn không phải là cố ý sao?” Trương Sở gần như muốn khóc, “Có lẽ nào lại như vậy, Ma Sát Tông rõ ràng là muốn ám hại Chính Nhất Đạo bọn ta!”
Thanh bào kiếm khách mỉm cười. “Ta cảm thấy lão nhân gia người không cố ý.”
“Ngươi cảm thấy?” Trương Sở đột nhiên phát hiện hình tượng lúc này của mình trông rất đáng xấu hổ, bèn vội vàng sửa sang lại quần áo.
“Ừ…”
Thanh bào kiếm khách gật gật đầu. “Nếu là ngươi cảm thấy bị mạo phạm, ta thay mặt lão nhân gia người xin lỗi ngươi.”
Trương Sở nhướng mày, hơi không kiên nhẫn nói:
“Ngươi là ai chứ? Muốn thay hắn nói lời xin lỗi, người là cái thá gì!”
Vừa dứt lời.
Trường kiếm sau lưng thanh bào kiếm khách khẽ chấn động.
Kiếm ra khỏi vỏ! Kiếm vào vỏ!
Ngay cả một cái bóng kiếm cũng không thấy, mà ngón tay cái của Trương Sở đã bị chặt đứt.
Tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức hắn còn chưa kịp cảm thấy đau đớn!
“Tại hạ Ngu Thượng Nhung.”
“. . .”
Sau khi thanh bào kiếm khách báo ra tên của mình, hắn lại khiêm tốn mỉm cười. “Ngươi không cần phải sợ hãi, ta chưa từng giết người mà không có lý do.”
“. . .”
“Đã mạo phạm, xin cáo từ.”
Ngu Thượng Nhung xoay người rời đi, thân ảnh loé lên, trong chớp mắt đã biến mất giữa khu rừng.
Lúc này Trương Siêu mới cầm chặt tay mình kêu thảm thiết.
Hai canh giờ sau.
Tại đại điện Ma Thiên Các.
Đinh Phồn Thu run lẩy bẩy quỳ dưới mặt đất.
Thỉnh thoảng lại nhìn quanh bốn phía.
Đại điện này trông rất sơ sài, nhưng mà… nơi đây mới chính là Ma Thiên Các thật sự. Đinh Phồn Thu khẩn trương đến mức ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân cung kính đứng ở một bên.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Đinh Phồn Thu.
Gia hoả này tuy đã giả mạo hắn nhưng vẫn là người của Vân Tông, lại còn là Nguyên Thần cảnh ngũ diệp. Nếu Hoa Vô Đạo thật sự làm như Đoạn Hành nói, vì muốn vượt qua tâm kết mà đến Ma Thiên Các, vậy thì Đinh Phồn Thu với tư cách là người của Vân Tông còn có một chút hữu dụng.
“Giải hắn xuống đi.” Lục Châu lạnh nhạt phất tay.
“Vâng.” Đoan Mộc Sinh dẫn Đinh Phồn Thu rời khỏi đại điện.
“Ngoài ra, nếu nhìn thấy Hoa Vô Đạo thì dẫn hắn tới gặp vi sư ngay.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Lục Châu nhìn về phía các nữ tu Diễn Nguyệt Cung. “Hai ngày nay Diệp Thiên Tâm thế nào rồi?”
Nữ tu kia hoang mang rối loạn quỳ phịch xuống đất, nói lắp ba lắp bắp chẳng rõ ràng.
Phan Trọng thấy thế, chắp tay nói: “Bẩm Các chủ, ngoại trừ thân thể suy yếu thì cũng không có gì đáng ngại.”
Lục Châu gật gật đầu.
Với thể chất của Bạch Dân thì một chút ốm đau chẳng là gì cả.
Trước khi chân tướng Ngư Long thôn trở nên rõ ràng, Lục Châu không định ngó ngàng gì tới nàng ta.
“Vi sư mệt mỏi.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Lục Châu đứng dậy đi vào trong mật thất.
Hai ngày nay không lĩnh hội Thiên thư, trạng thái tinh thần của hắn hơi kém một chút.
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Phạn Hải cảnh bát mạch.
Điểm công đức: 6.212
Pháp thân: Tứ Tượng Tung Hoành
Tuổi thọ còn lại: 5.800 ngày
Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), Lồng Giam Trói Buộc x 4, Bạch Trạch, Bệ Ngạn
Vũ khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần phải luyện hoá lại một lần nữa mới có thể sử dụng)
Công pháp: Tam Quyển Thiên Thư
“Có hơn sáu ngàn điểm… còn thiếu hơn một ngàn.” Lục Châu nhíu mày.
Pháp thân đắt như vậy, bây giờ hắn vẫn chưa mua nổi.
Phải nghĩ cách tích cóp điểm công đức mới được.
Nhiệm vụ truy tìm chân tướng vụ án Ngư Long thôn vẫn chưa hoàn thành, phần thưởng phong phú này hắn vẫn chưa thể nắm trong tay.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“Có rút nữa chắc cũng không trúng nổi… Thôi kệ, rút thưởng.” Ý niệm Lục Châu khẽ động.
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 8 điểm may mắn, thu hoạch được pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên.]
“. . .”
Vậy cũng được nữa hả???
Ban đầu cần tám ngàn điểm công đức mới mua được, bây giờ chỉ tốn 50 đã rút trúng rồi?
Đạo lý này cũng tương tự với câu chuyện “nếu biết trước ta đã ăn luôn cả miếng bánh thứ bảy”, may mắn luôn nằm ở nơi mà ta không hề ngờ đến.
“Sử dụng.”
Pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành trong phút chốc đã bị Ngũ Khí Triều Nguyên thay thế.
Thông qua tu hành đả thông hai mạch Nhâm Đốc, ngũ khí trong cơ thể quy tụ đến đan điền khí hải.
Lục Châu đã được quán thông từ sớm.
Cho nên khi pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên ngưng tụ lại, nguyên khí mãnh liệt tựa như thuỷ triều tưới tắm toàn thân khiến hắn vô cùng thoải mái.
Qua một lúc lâu, Lục Châu mới thích ứng với pháp thân mới.
Hắn cũng cảm nhận được tu vi của mình có một bước tiến lớn.
Lục Châu thở phào, hoạt động gân cốt.
“Cần thêm mấy tấm Thẻ Nghịch Chuyển.”
Tuy rằng hắn thường xuyên rút thưởng hụt, bị cảm ơn đã tham gia trò chơi rất nhiều lần, nhưng xét tới những vật phẩm mà hắn may mắn rút được thì xem ra vẫn còn lời chán.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Liên tục rút thưởng năm lần đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi.
Sau khi đạt được pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên, năm lần thất bại này cũng không khiến Lục Châu cảm thấy đau lòng. Dù sao hắn cũng có thểm điểm may mắn, chỉ cần không rút phải đồ phế phẩm thì thứ khác hắn đều có thể tiếp nhận.
Lục Châu không tiếp tục rút thưởng mà mở giao diện đạo cụ ra.
Hắn muốn xem có đạo cụ nào mới xuất hiện không.
“Đây là…” Lục Châu phát hiện ở hàng dưới cùng không phải là một thẻ đạo cụ, mà là một cái rương màu tím.
Trên đó chỉ có ghi chú rất ngắn gọn: Là một bảo rương thần bí.
Bảo rương thần bí?
Trị giá: 2.000 điểm công đức.
Thời hạn mua sắm: một ngày.
“Thời hạn mua sắm?” Lục Châu nhướng mày.
Trò này khiến Lục Châu nhớ tới một số trò chơi có phong cách tương tự trên Địa Cầu. Đúng là phong cách điển hình của bọn thương gia bất lương!
Chỉ là… Hệ thống thật sự nhàm chán như vậy sao?
Trực giác nói với Lục Châu, bảo rương thần bí này là một món đồ tốt.
“Mua!”
Hào quang loé lên.
Ở giữa mật thất đột nhiên xuất hiện một chiếc rương vuông vức.
Chiếc rương màu tím giống hệt như hình ảnh trong giao diện của Hệ thống.
Sau khi quan sát một lúc, Lục Châu phát hiện chiếc rương này không có chỗ nào để mở, nó bị phong kín hoàn toàn!
Ầm!
Tiện tay vung lên.
Cương khí đánh vào chiếc rương, nó hoàn hảo không chút sứt mẻ.
Ầm ầm ầm!
Lục Châu liên tục vung tay áo, bắt đầu điên cuồng oanh tạc nó.
Bên ngoài mật thất.
Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân nghe được động tĩnh phát ra từ trong mật thất.
“Đừng đi vào, lần này sư phụ đến Ngư Long thôn không thu hoạch được gì, người đang nổi nóng đó.” Minh Thế Nhân đưa tay ngăn Tiểu Diên Nhi đang định tiến lại gần.
“Nha.”