Lục Châu phất tay về phía Bệ Ngạn.
Bệ Ngạn vốn đang hung mãnh đáng sợ, chỉ trong giây lát đã trở nên ngoan ngoãn, thu hồi răng nanh, nằm phủ phục xuống.
Lục Châu nhẹ nhàng nhảy lên người nó.
“Diên Nhi.”
“Con tới đây.”
Tiểu Diên Nhi còn tưởng nàng không được cưỡi toạ kỵ, nghe sư phụ gọi lập tức nhảy vọt lên lưng Bệ Ngạn.
Minh Thế Nhân nhớ tới lần trước sư phụ còn có một con toạ kỵ cấp truyền thuyết khác là Bạch Trạch, bèn nói: “Sư phụ… vậy, vậy còn bọn con?”
“Xách hắn theo, tự mình bay.” Lục Châu ngữ khí lãnh đạm, tay chỉ về phía Đinh Phồn Thu.
“. . .”
Trong lúc hắn còn đang ngây người, Lục Châu đã cưỡi Bệ Ngạn bay lên không trung.
Tiêu sái như mây, biến mất tại phía chân trời.
Minh Thế Nhân phản xạ chậm đi nửa nhịp, khom người nói: “Đồ nhi tuân mệnh, đồ nhi sẽ cố sức bay…”
Đoan Mộc Sinh lắc đầu nói: “Đừng nhìn ta… ta cũng phải tự mình bay nè.”
“Tam sư huynh, ta không có ý đó… Thực lực và tu vi của huynh cao hơn ta, bay cũng nhanh hơn. Cho nên hay là sư huynh xách theo gia hoả này đi, kẻo ta bay chậm quá làm chậm trễ công việc của sư phụ.” Minh Thế Nhân cười hắc hắc nói.
Đoan Mộc Sinh vuốt cằm. “Có đạo lý, vậy ngươi cầm giúp ta Bá Vương Thương.”
Hắn ném Bá Vương Thương vào tay Minh Thế Nhân rồi nghênh ngang đi tới chỗ Đinh Phồn Thu, dùng một tay nhấc lão lên như xách một con gà, sau đó phi thân lên không trung.
“A, sư đệ, đệ còn đứng đó thất thần cái gì?”
“Không, không có việc gì, ta tới đây.” Minh Thế Nhân điều động nguyên khí đạp không đuổi theo, miệng lầm bầm: “Chuyến này thua thiệt…”
Trọng lượng ban đầu của Bá Vương Thương nặng khoảng trăm cân.
Sau khi nhận chủ và kích hoạt phẩm giai, phẩm chất của nó được đề thăng, trọng lượng cũng trở nên nặng hơn trước gấp mấy lần.
Hầy, biết vậy hắn xách theo Đinh Phồn Thu cho rồi!
Bến tàu lại trở nên yên tĩnh.
Sau khi Bệ Ngạn rời đi, Tượng Vương mới bất đắc dĩ đứng lên, đi về phía hai tên đệ tử của Đinh Phồn Thu.
Nhưng Tượng Vương vừa đi được vài bước, cạm bẫy vu thuật trên mặt sông Độ Thiên Giang đã bốc lên.
Tượng Vương lập tức dừng lại, quay đầu chạy về phía rừng cây.
ầm ầm ầm… Nó chạy hết sức bình sinh, dần dần mất hút trong khu rừng.
Vu thuật cạm bẫy trên mặt sông nhanh chóng càn quét toàn bộ bến tàu, bao gồm cả hai tên đệ tử đã mất năng lực chống cự.
Cùng lúc đó.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi cưỡi trên lưng Bệ Ngạn bay nhanh về phía Thanh Ngọc đàn.
“Sư phụ, chúng ta có cần chờ mấy sư huynh không?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Không cần.”
Với tốc độ của Bệ Ngạn, muốn bay đến Thanh Ngọc đàn cũng chỉ mất nhiều nhất hai canh giờ.
Lục Châu cũng cần chút thời gian yên tĩnh để suy nghĩ cách ứng phó khi tình huống bất ngờ xuất hiện.
Hắn mở giao diện Hệ thống ra, tổng cộng có 4.812 điểm công đức.
“Đạo cụ.” Hắn mặc niệm một tiếng trong lòng.
Khi giao diện đạo cụ mở ra, Lục Châu khẽ nhíu mày.
Giá của Một Kích Chí Mạng đã biến thành 600 điểm!
“Sao có thể như vậy!!” Lục Châu không nhịn được quát lên.
“Sư phụ người sao vậy? Kẻ nào dám chọc cho người tức giận? Để đồ nhi bắt hắn tới chặt thành tám khúc!” Tiểu Diên Nhi vội vàng quay đầu lại nhìn gương mặt đang phồng mang trợn má của Lục Châu.
Lục Châu khôi phục lại bình tĩnh, khoát khoát tay với nàng.
Sau đó hắn bắt đầu suy nghĩ.
Giá của thẻ Một Kích Chí Mạng đã tăng, nhưng thẻ Miễn Dịch Sát Thương vẫn là 500 điểm.
Như vậy có thể thấy được, giá cả của thẻ đạo cụ tăng lên theo tần suất sử dụng.
Hoặc là Hệ thống cảm thấy tấm thẻ này quá mức biến thái nên mới tăng giá để hạn chế dùng…
Trước đây hắn không dùng nhiều nên không bị tăng giá.
Quả nhiên thẻ đạo cụ lợi hại như vậy không hề đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.
Việc này có một lỗ thủng rất lớn, nếu giá vẫn luôn là 500 điểm công đức một tấm thì hắn chỉ cần dựa vào thẻ Một Kích Chí Mạng để giết sạch các cao thủ Nguyên Thần cảnh trong thiên hạ, chỉ còn lại mỗi mình mình không phải là tốt nhất sao? Còn kiếm lời được gấp đôi số điểm công đức bỏ ra!
Quả nhiên sẽ không có cơ hội để hắn lợi dụng kẽ hở mà làm bậy.
Cũng may giá tăng lên không nhiều, hắn vẫn có thể chấp nhận được.
Chuyện này đồng thời cũng đang đốc thúc hắn không thể quá mức ỷ lại thẻ đạo cụ mà phải nhanh chóng nâng cao tu vi của bản thân.
Lục Châu mua bổ sung một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng để dự phòng.
Sau này muốn sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng phải thận trọng mới được.
Theo tính toán này thì không chừng sau này sẽ có lúc hắn cần dùng tới những tấm thẻ loại phòng ngự kia.
Lục Châu tiếp tục kéo xuống dưới xem.
Bảng đạo cụ đã xuất hiện vài tấm thẻ mới.
[Tuyệt Địa Liệu Thương: sử dụng tấm thẻ này sẽ trị liệu được 30% thương thế, trị giá 300 điểm công đức.]
[Lôi Cương: sử dụng tấm thẻ này có thể phát động nguyên khí lôi cương, có 50% xác suất đánh trúng mục tiêu, 30% xác suất làm bị thương mục tiêu, 10% xác suất làm trọng thương mục tiêu, 1% xác suất giết chết mục tiêu, trị giá 100 điểm công đức.]
Đúng là mấy tấm thẻ vô bổ.
Với khả năng hiện giờ, ai có thể làm bị thương lão phu? Cái thẻ vô dụng.
Còn cái thứ hai lại càng vô dụng hơn, chỉ có 1% xác suất đánh giết mục tiêu để nhận điểm công đức, tính thế nào cũng thấy không bằng thẻ Một Kích Chí Mạng. Vô bổ!
Theo quy luật cung cấp thẻ đạo cụ của Hệ thống, hình như càng về sau thẻ đạo cụ càng có vẻ vô dụng.
Sau khi nghiên cứu một phen.
Lục Châu giật mình nhận ra, trừ việc mua pháp thân để đề thăng tu vi, chỉ có rút thưởng mới giúp hắn kiếm lời.
Có điều bây giờ không phải là lúc để rút thưởng.
“Sư phụ, sắp đến Thanh Ngọc đàn rồi.”
Tiểu Diên Nhi chỉ về phía công trình kiến trúc to lớn phía trước. Thanh Ngọc đàn hình tròn trông như một cái lư hương khổng lồ nằm giữa thiên địa.
Mỗi khi Chính Nhất Đạo bái thiên kính địa hoặc muốn mở cửa chiêu mộ đệ tử hay truyền thụ công pháp võ nghệ, đều làm trên Thanh Ngọc đàn này.
Bốn phía bao quanh Thanh Ngọc đàn chính là rừng cây rậm rạp.
“Hướng Đông.” Lục Châu ra lệnh cho Bệ Ngạn.
“Sư phụ, tại sao lại đi hướng Đông?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.
Lục Châu vuốt râu nói: “Nghiệt đồ Chư Hồng Cộng mai phục ở đây, vậy ta thuận tay bắt nó về.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu như gà con mổ thóc: “Đồ nhi sẽ thay sư phụ giáo huấn phản đồ!”
Tốc độ của Bệ Ngạn cực nhanh.
Không bao lâu sau đã bay tới cánh rừng phía Đông Thanh Ngọc đàn.
Thế lực của lão bát hầu hết đều là tu hành giả cấp thấp và người bình thường, muốn vây công Thanh Ngọc đàn chỉ có thể dùng mưu kế. Với đầu óc của hắn mà nói chuyện mưu kế thì không khỏi quá đề cao hắn rồi.
Cho nên đằng sau chuyện này nhất định có Tư Vô Nhai chỉ điểm.
Địa thế Thanh Ngọc đàn tương đối cao, vị trí cô lập.
Vậy… chỉ có hoả công mới là biện pháp tốt nhất.
Cánh rừng phía Đông chính là nơi phóng hoả.
Lục Châu nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này liền khống chế Bệ Ngạn bay đến.
Ầm ầm ầm ầm!
Từ trong cánh rừng truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt.
“Hử?” Lục Châu hồ nghi dừng lại.
“Sư phụ, bên dưới có người đang đánh nhau!” Tiểu Diên Nhi chỉ vào đám tu hành giả trong cánh rừng.
Đều là chiến đấu cấp bậc thấp, lực sát thương có hạn.
Lục Châu vuốt râu nói: “Kế hoạch của nghiệt đồ sợ là đã bị người khác nhìn ra.”
Tiểu Diên Nhi vội vàng nói: “Sư phụ, mau mau hạ xuống đi… con cũng muốn đánh nhau!”
“Làm càn!” Lục Châu cao giọng mắng.
Gần đây hắn quá mức cưng chiều nha đầu này khiến nàng càng ngày càng không có quy củ.
Hắn vừa cao giọng quát, Tiểu Diên Nhi lập tức co đầu rụt cổ lại, ngoan ngoãn nói: “Đồ nhi biết sai.”
Ầm ầm ầm!
Bên dưới đã loạn thành một đoàn.
Ngày càng có nhiều tu hành giả tham dự vào cuộc chiến.
Từng nhóm đệ tử Thanh Ngọc đàn thỉnh thoảng lại xuất hiện, toàn thân bọn họ mặc trường bào màu xanh đen như nhau.
Bên còn lại liên tục bị đánh lui, thương vong tăng lên.
Ngay lúc Lục Châu quyết định hạ xuống…
Đột nhiên có hai thân ảnh lướt qua ở tầng trời thấp với tốc độ cực nhanh.
Một trước một sau!
Lục Châu vừa liếc mắt đã nhận ra đó là ai!
Người chạy phía trước là bát đệ tử của Ma Thiên Các, Chư Hồng Cộng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!