Lao gia voi phat tay goi A Hai toi: "A Hải, lại đay -- "
A Hải đặt đồ xuống bước tới. Nam tử mặc hoa phục thấy trên người hắn chồng chất đủ loại vết thương và trong mắt tràn đầy địch ý, bèn hỏi: "Người Đại Viêm?"
"Đúng vậy, Cổ La Thôn chúng tôi thường bắt giữ người Đại Viêm làm nô lệ. Tên súc sinh này có khí lực rất lớn, lại cực kỳ ương ngạnh. Nô lệ Đại Viêm thông thường không chịu được cực khổ, rất nhanh sẽ tự sát, nhưng hắn lại có thể kiên trì đến tận bây giờ." Lão giả nói.
Nam tử mặc hoa phục tiện tay vung lên, một đạo cương nhận phóng tới chém rách áo A Hải để lộ rất nhiều vết thương đã lành thành sẹo phủ chẳng chịt trên lồng ngực.
"Căn cốt không tệ, thiên phú cũng rất tốt ... Đáng tiếc không phải người Nhu Lợi chúng ta." Nam tử mặc hoa phục thở dài lắc đầu.
A Đông mỉm cười nói: "Ha ha, không ngờ A Hải lại có căn cốt tu hành."
Lão giả lắc đầu: "Đáng tiếc hắn là người Đại Viêm."
Nam tử mặc hoa phục đột nhiên nghĩ đến một việc, bèn cười nói: "Cũng không phải là không được ... "
Lão giả không đáp lời, lão đã hiểu được ý của nam tử kia. Từ xưa đến nay có không ít người Đại Viêm được bồi dưỡng thành tử sĩ cường đại rồi quay về giết người Đại Viêm, thủ đoạn này cũng không có gì lạ.
A Hải sao có thể không hiểu chuyện này.
Trong Cổ La Thôn, hắn chỉ nhận lấy những vết thương da thịt, nhẫn nhịn một chút rồi tìm cơ hội chạy trốn cũng không quá khó. Nhưng nếu rơi vào tay tu hành giả thì chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục.
Không nói một lời, A Hải lập tức quay đầu bỏ chạy!
A Đông lập tức cười lạnh: "Lại chạy. Thấy không, người Đại Viêm quả thật ngu như heo.”
Hắn đưa tay lên miệng huýt dài một tiếng. Đám thanh niên trai tráng và bầy chó săn trong thôn lập tức lao vọt tới.
A Hải vốn đang bị thương đầy người, đến đi lại cũng không tiện thì sao có thể trốn thoát được.
Vù! Có người lấy ná cao su bắn vào chân hắn. A Hải té sấp xuống đất, đám thôn dân lập tức ùa tới đấm đá liên tục.
A Hải ôm đầu, không kêu la lấy một tiếng. Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc. Nhưng mỗi khi hắn muốn nhớ lại điều gì đó thì trong não hải đều là một mảnh trống không.
Nhân sinh là một vòng luân hồi. Nếu không cố gắng thay đổi, nó sẽ lặp lại hết lần này đến lần khác.
Nam tử mặc hoa phục nâng tay ngăn lại. "Dừng tay."
"Phì, đám người Đại Viêm đều là lũ tiện dân." Các thôn dân Cổ La Thôn ngừng tay lui về sau, không quên phỉ nhổ A Hải.
Nam tử mặc hoa phục bước tới nói: "Làm vậy sẽ đánh chết hắn."
"Chết thì tốt. Người Nhu Lợi chúng ta cũng bị đám người Đại Viêm ức hiếp suốt đó thôi. Nhà ta có mười người, mà đã sáu người chết dưới gót sắt của binh lính Đại Viêm. Tên cẩu hoàng đế Vĩnh Thọ kia đã giết biết bao người Nhu Lợi ta, đánh chết tên này đã là lợi cho hắn!"