Tạp La Nhĩ thở hổn hển, ngang đầu nhìn Lục Châu. Rốt cuộc hắn cũng hạ được xuống đất, trong lòng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Vừa rồi Lục Châu không tiếp tục xuất chưởng là vì muốn nhìn xem Tạp La Nhĩ rốt cuộc định làm gì, vì sao lại chấp nhất muốn hạ xuống đất như thế?
Ăn phải bốn chưởng của Lục Châu, một bát diệp thông thường sẽ không cách nào chịu nổi, độ ương ngạnh của Tạp La Nhĩ có thể so sánh với Vu Chính Hải.
Chẳng trách lại hùng tâm tráng chí như thế, làm tướng quân trấn thủ biên quan.
Tạp La Nhĩ ngẩng đầu, lau đi máu tươi dính bên khoé môi. "Ngài ... quả thật là tổ sư gia Ma Thiên Các!”
Ba tên phó tướng trợn trừng mắt to như mắt trâu.
Tạp La Nhĩ có thể chắc chắn vị lão nhân này chính là Cơ Thiên Đạo của Ma Thiên Các. Trong mắt hắn, chỉ có chưởng ấn của cửu diệp mới khiến hắn không có sức đánh trả.
Hắn hít sâu một hơi, bình phục tâm tình kích động.
Lục Châu vuốt râu, nhàn nhạt nói: “Đã biết thân phận của lão phu, còn không lo chạy trốn?"
Tạp La Nhĩ ổn định tâm tình xong, cố nhịn vết thương đau nhức mà nói:
“Trác Lực có nói một câu không hề lừa gạt ngài. Ta đã sắp xếp một bát diệp ẩn nấp bên ngoài Thần Đô. Vị kia là bát diệp am hiểu về ám sát nhất của Nhu Lợi Quốc. Một khi ngài rời khỏi Thần Đô, Hoàng thành sẽ phải chôn cùng ngài."
Nói xong, ngữ khí Tạp La Nhĩ trầm xuống, ánh mắt trở nên nóng bỏng. "Kỳ thực ta từ trước đến nay đều kính nể cường giả, sao lại phải chạy trốn. Người trên sa trường không một ai tham sống sợ chết!"
Hai tay Tạp La Nhĩ vươn lên, chân Lang Vương xuất hiện.
Lúc này trên lưng chiến mã của Tạp La Nhĩ đột nhiên bay ra mấy đạo hồng tuyến. Đám hồng tuyến dường như phục tùng mệnh lệnh của Tạp La Nhĩ, vây quanh người hắn.
Đám người Ma Thiên Các nhìn thấy cảnh này đều nghi hoặc nói: "Phù văn màu đỏ?"
“Hệt như phù văn trên bộ khôi giáp Lưu Chấp đưa cho Lận Tín."
“Cũng là cùng một loại phù văn với cỗ quan tài do Lan Ni mang tới."
Thấy được mấy đạo hồng tuyến đang không ngừng quấn quanh người Tạp La Nhĩ, mọi người mới hiểu ra chỗ dựa của Tạp La Nhĩ nằm ở đây.
Cảnh tượng này cực giống với Hoàng đế Lưu Qua ngày trước. Chỉ khác ở chỗ Lưu Qua để phù văn bám vào cơ thể, còn phù văn này chỉ bám vào bộ khôi giáp trên người Tạp La Nhĩ nên trông đỡ ghê rợn hơn.
Lục Châu vuốt râu nói: “Đây là chỗ dựa của ngươi?"
Tạp La Nhĩ ngẩng đầu nhìn Lục Châu: “Cơ tiền bối, tuy ta là bát diệp nhưng lại chênh lệch với cửu diệp như ngài một trời một vực. Loại chiến đấu nghiền ép hẳn là ngài cũng không thèm ngó ngàng tới ... Nay có những phù văn này, ta đã có thể đối kháng với ngài. Đương nhiên ta sẽ phải trả giá đại giới, nhưng mà, tất cả đều đáng giá."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!