“Sư phụ!”
Ba tên đệ tử của Đinh Phồn Thu kinh hô thành tiếng, không dám tin vào một màn trước mắt.
Sư phụ là cao thủ có pháp thân ngũ diệp kim liên, là người mà bọn hắn vô cùng kính sợ, thế mà lại bị một tiễn bắn hạ.
Tiễn thuật quá mạnh!
Lục Châu nhíu mày.
Cao thủ trong cung đã xuất hiện rồi sao?
Đám người ngẩng đầu nhìn quanh, muốn xem cho rõ bộ dạng của người vừa đến.
Lục Châu nhìn về phía cung tiễn vừa bay tới.
Tuy tầm mắt mơ hồ không rõ nhưng Lục Châu vẫn có thể nhìn xuyên qua đám sương khói u ám xám xịt, trông thấy một toà phi liễn đang trôi lơ lửng ở phía chân trời.
Toà phi liễn đỏ rực hình vuông trông không lớn, nó giống như một chiếc kiệu hơn, đang lơ lửng trên đầu đám binh lính và nhóm tu hành giả.
Ở bốn góc chiếc kiệu đều có một hồng y nữ tử trang phục lộng lẫy diễm lệ đang khiêng phi liễn.
Cứ thế vững vàng trôi nổi bồng bềnh giữa không trung.
Rốt cuộc cũng đến rồi!
Mà hình như còn không chỉ có một người!
Hiện tại hắn chỉ có một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, không đủ rồi, nên làm sao đây?
Cùng lúc đó.
Đứng phía trước phi liễn là một người tay cầm cung —— đó là một nam tử mặc áo choàng, đầu đội mũ rộng vành đang lao xuống dưới.
Hắn nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Một tiễn kinh người vừa rồi chính là do hắn bắn!
Ít nhất cũng là cao thủ Nguyên Thần cảnh lục diệp!
Đây chính là người mạnh nhất trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, Trần Trúc!
Đám binh lính đồng loạt quỳ xuống.
“Tham kiến Trần đại nhân!”
Cung tiễn thủ Nguyên Thần cảnh nhìn chằm chằm về phía trước.
Hắn bước từng bước một tiến lên, không nhanh không chậm.
Càng lúc càng đến gần, thân ảnh hắn cũng hiện ra rõ ràng.
Cho đến khi chỉ còn cách bọn họ hơn mười mét hắn mới dừng lại. Nam tử tháo mũ rộng vàng xuống đặt sang một bên.
Toàn thân hắn tản ra khí tức lạnh lùng ——
Tính danh: Trần Trúc
Chủng tộc: Tam Trang
Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh
——
Tam Trang?
Trong lòng Lục Châu khẽ động, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Sau đó Lục Châu nhìn về phía chiếc phi liễn màu đỏ rực đang trôi nổi trên bầu trời.
Bốn nữ tử đứng ở bốn góc phi liễn.
Tuy rằng khoảng cách quá xa chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của bọn họ, nhưng dựa vào khí tức của bốn nữ tử này thì hắn đoán có ít nhất hai người là Nguyên Thần cảnh. Tuy vậy bọn họ là Nguyên Thần cảnh chưa khai diệp, cũng chưa được xem là Nguyên Thần cảnh chân chính!
Hình như chơi ngu rồi.
Hay là… sử dụng thẻ Miễn Dịch Sát Thương rồi rời đi?
Ngay lúc Lục Châu đang suy tư ——
Thanh âm lạnh lùng của Trần Trúc chợt vang lên:
“Đại nhân có lệnh, bắt đám người Ma Thiên Các lại giao cho người trong cung xử trí.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Đám binh lính đều khom người!
Sắc mặt ba tên đệ tử của Đinh Phồn Thu lập tức trắng bệch.
“Chúng tôi không phải là đệ tử Ma Thiên Các! Các người nhầm rồi!”
“Chúng tôi là giả thôi!”
Giả?
Nhưng mà…
Trần Trúc cầm cung tiễn trong tay, lạnh lùng nói: “Nếu là giả… lập tức hành quyết!”
“. . .”
Nếu là người của Ma Thiên Các thì trong cung có lẽ sẽ thận trọng suy tính một chút. Còn đồ giả ấy hả, ai thèm để vào mắt?
Ba người ngã ngồi xuống đất.
Cây cung kia hình như là vũ khí địa giai… không hề kém cạnh so với cây cung trong tay Lý Khánh.
Cây cung xoay tròn rồi rơi vào tay Trần Trúc.
Nhưng hắn không rút tiễn ra mà chỉ mỉm cười, tay phải cầm lấy dây cung.
Dùng tay không giương cung, ngưng khí thành cương.
Vù!
Thanh âm chấn động vang lên.
Trần Trúc dùng chỉ làm tiễn, mang theo sóng âm như muốn đoạt mệnh, nhắm chuẩn vào một người…
Mục tiêu chính là nữ đệ tử của Đinh Phồn Thu.
Vụt!
Một tiễn phá không!
Cơ hồ không để đối phương kịp lên tiếng cầu xin tha thứ, thậm chí một chút cơ hội phản kháng cũng không có. Mũi tên kia đã xuyên phá qua lồng ngực nàng ta.
Phốc!
Nữ đệ tử trừng to mắt ngã xuống đất, không còn khí tức!
“Sư muội!”
“Sư muội!!” Hai tên đệ tử còn lại không cam lòng gào to.
Tu hành giả Thần Đình cảnh bị vu thuật đại trận trói buộc… sao có khả năng chống đỡ được một tiễn này của Trần Trúc, một trong tam đại thần xạ thủ Thần Đô cơ chứ?
Sắc mặt Đinh Phồn Thu đại biến!
“Ngươi ——”
Trần Trúc thản nhiên cười, tay phải lại nâng lên lần nữa.
Vù!
Một đạo cương khí lại hoá thành mũi tên xuất hiện trên dây cung.
Đám người rốt cuộc cũng minh bạch.
Hắn đây là muốn bắn từng phát cho đến khi tất cả mọi người đều chết!
Trần Trúc hờ hững nhìn Đinh Phồn Thu đã bị hắn bắn cho một tên ngã xuống, thản nhiên nói: “Cơ Thiên Đạo?”
Hắn trực tiếp nhắm thẳng về phía Đinh Phồn Thu.
Khụ khụ.
Khụ khụ khụ.
Đinh Phồn Thu lập tức đứng dậy.
Hắn khẽ nhấc tay khiến mũi tên đang cắm trên người gãy mất.
“Ngươi… ngươi chính là Trần Trúc, một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô?” Đinh Phồn Thu có chút không dám tin hỏi.
Trần Trúc cười ha hả.
“Ta nổi danh như vậy sao?”
“Đúng thật là ta…” Trần Trúc chậm rãi đáp, “Ngươi đã bước vào nơi không nên đến…”
Đinh Phồn Thu vén mái tóc bạc lên. “Ma Thiên Các luôn hành sự như thế.”
Trần Trúc lắc đầu.
“Thôi đi, muốn ra vẻ trước mặt người khác thì mặc ngươi, nhưng ở trước mặt đại nhân nhà ta thì thu hồi chút thủ đoạn của ngươi lại đi… Thực lực và tu vi của ngươi còn kém xa lắm.”
Đinh Phồn Thu khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lên phi liễn đỏ rực trên bầu trời, biểu tình trên mặt rất mất tự nhiên!
Trần Trúc tự tin nói: “Đừng nói là ngươi… cho dù là Ma Thiên Các thật sự đến nơi này thì cũng phải thúc thủ chịu trói. Vu thuật đại trận ở đây chính là dành cho những tu hành giả tự cao tự đại như các ngươi đó.”
Hắn không tiếp tục kéo dây cung mà nhìn qua nhìn lại những người trước mặt, trông nhẹ nhàng thoải mái như đang xem xét nên chọn con dê nào làm thịt.
Thần xạ thủ Nguyên Thần cảnh.
Có thể cùng lúc bắn ra ba đạo cương khí vũ tiễn.
Không ai dám chắc mục tiêu kế tiếp của hắn sẽ là ai.
Khi thần xạ thủ Nguyên Thần cảnh bắn tên, tốc độ nhanh tới mức mắt thường cũng không thể nhìn thấy.
“Tam đại thần xạ thủ của Thần Đô?” Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng.
Giọng nói già nua nhưng trầm thấp và hữu lực.
“Hả?”
Ánh mắt Trần Trúc dời từ Đinh Phồn Thu sang người Lục Châu.
Hắn nhíu mày.
Hắn vậy mà không hề chú ý tới sự tồn tại của người này!
Sắc mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh.
Tay phải chắp sau lưng, tay trái vuốt râu.
Như thể không hề bị vu thuật đại trận ảnh hưởng chút nào.
Trần Trúc cả kinh, hồ nghi hỏi: “Ngươi không bị ảnh hưởng bởi đại trận?”
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Ngươi đang hỏi lão phu?”
“Ngươi có biết mình đang đối mặt với ai không hả?” Tay trái Trần Trúc vung lên, cung tiễn trôi nổi ở trước mặt hắn.
Lục Châu lắc đầu nói: “Can đảm lắm.”
“Lão gia hoả… ngươi rốt cuộc là ai?” Thanh âm Trần Trúc tràn ngập kiêu ngạo.
Không đợi Lục Châu trả lời, Tiểu Diên Nhi cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Nàng cất cao giọng nói: “Đứng trước mặt ngươi… chính là chủ nhân chân chính của Ma Thiên Các!”
Tia nguyên khí mang theo sóng âm lan truyền ra bốn phía!
Đinh Phồn Thu: “. . .”
Hai tên đệ tử: “. . .”
Trần Trúc: “. . .”
Nội tâm Đinh Phồn Thu run rẩy, đột nhiên bừng tỉnh, chỉ trong giây lát đã suy nghĩ thông suốt… Khó trách! Khó trách nha đầu này giống hệt như cửu đệ tử Ma Thiên Các!
Trên mặt hắn cứng ngắc, tâm tình dở khóc dở cười, khó chịu vô cùng… Hắn vậy mà năm lần bảy lượt cứ muốn thu người ta làm đồ đệ của mình?
Lão giả đi cùng hắn suốt đoạn đường này lại là lão ma đầu mà hắn vẫn luôn giả mạo?
Cái này…
Lần này xong đời! Hoàn toàn xong đời!
Nhưng mà…
Trần Trúc lại bật cười ha hả.
Như thể hắn vừa nghe được chuyện cười hài hước nhất thế gian.
“Chủ nhân nhà ta nhận được tin tức, Cơ Thiên Đạo xuất hiện ở đây là đồ giả, ra lệnh giết chết ngay tại chỗ.” Tay phải Trần Trúc khẽ nhấc, mũi tên do cương khí ngưng tụ thành chợt biến mất.
Càng như vậy càng không thể thả lỏng cảnh giác.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!