Lão giả thản nhiên đứng vuốt râu quan sát đám người.
Khi bon han còn đang kinh hai không rõ người này rốt cuộc là ai thì đột nhiên từ phía sau lưng lão giả bỗng xuất hiện một đám tu hành giả lăng không lơ lửng đứng thành một hàng ngang.
Lục Châu hạ lệnh: "Bắt lại."
"Tuân lệnh sư phụ! Để đồ nhi đánh tiên phong -- " Người ra tay đầu tiên là Minh Thế Nhân.
Thân ảnh Minh Thế Nhân nhanh như thiểm điện bay vào giữa đám người. Phan Ly Thiên, Lãnh La, Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh cũng vọt lên.
Hải Loa đến đứng bên cạnh Lục Châu. Nàng không dám tuỳ tiện xuất thủ vì không biết cách đánh nhau.
Đám vu su sao có thể là đoi thủ của Ma Thiên Các, tiếng kêu thảm vang lên đầy trời, từng người không ngừng rơi xuống. Chỉ chưa tới một khắc đồng hồ, toàn bộ đã bị bắt lại.
Số lượng tù binh còn chưa tới một trăm người, những người còn lại đều đã chết.
"Giải vào đại lao Lương Châu Thành, phong bế tu vi." Lục Châu nói.
“Vâng!"
Lúc này Lục Châu mới vẫy tay với Cát Lượng.
Phìììììì --
Cát Lượng nhanh chóng bay đến trước mặt Lục Châu, nó tỏ ra vui sướng nhưng toàn than đều toat lên vẻ mệt mỏi gió sương, rõ ràng là trạng thái tinh thần của nó đã yếu đi không ít.
Lục Châu quay sang dặn Hải Loa: "Vi sư muốn hỏi nó mấy câu, ngươi hãy thuật lại ý nó."
“Vâng."
Tieu Hải Loa đi đen bên cạnh Cat Lượng, tường thuat lại những câu hỏi trước đó Lục Châu đã dặn. Cát Lượng chỉ cất tiếng hí, khi thì dài, khi thì ngắn.
Tuy mọi người đều nghe không hiểu nhưng cũng có thể nhận ra một người một ngựa đang trò chuyện với nhau, Hải Loa còn khẽ bật cười.
"Nó nói gì thế?" Lục Châu hỏi.
Ngựa của lão phu mà còn cần người khác tới phiên dịch, thật là xấu hổ.
Hải Loa đáp: "Sư phụ, nó bảo nó mang nhị sư huynh tới một nơi rất xa, có rất nhiều người muốn bắt nhị sư huynh nên Cát Lượng không thể không dẫn dụ địch nhân rời đi, sau đó nó chưa gặp lại nhị sư huynh."
Lục Châu nói: "Có biết Ngu Thượng Nhung đang ở đâu không?"
“Nó nói khi nó dẫn dụ địch nhân rời đi, nhị sư huynh vẫn còn ở khu vực bùn lầy thủ hộ, nhưng khi nó trở về tìm thì không thấy người đâu. Bây giờ cũng không biết tung tích nhị sư huynh.”
"Không biết sao?" Lục Châu nhíu mày.
Hải Loa nói: "Nó bảo nó có cách tìm, nhưng không muốn nói ra."
" "
Chẳng trách Hải Loa lại bật cười. Con ngựa Cát Lượng này còn bày đặt thừa nước đục thả câu.
Lục Châu nhìn Cat Lượng. "Neu ngưoi khong noi ra thì lam sao lao phu đi cứu nghiệt đồ? Nghiệt đồ đã chết một lần, chẳng lẽ ngươi không thấy cắn rứt lương tâm?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!