Đinh Phồn Thu ẩn giấu tu vi cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Với Lục Châu mà nói thì Nguyên Thần cảnh có thêm hay bớt một diệp cũng chẳng khác gì nhau.
Khi Đinh Phồn Thu bộc lộ tu vi ngũ diệp, những vòng tròn vu thuật rõ ràng đã bị ngừng trệ, cương khí hung mãnh lấy pháp thân Bách Kiếp Động Minh làm trung tâm bắt đầu mạnh mẽ phát tán ra, biến thành từng đạo sóng lượn!
Ầm!
“Bản toạ rốt cuộc đã chờ được đến lúc này!”
Mấy trăm tên binh sĩ bị cương khí đánh bay ra ngoài.
Những người khác đều bị dư ba của Bách Kiếp Động Minh chấn động đến mức phải liên tiếp lùi về sau, không dám tiếp tục tiến lên.
Thân hình Đinh Phồn Thu nhanh như điện, cương khí của pháp thân ngũ diệp có phạm vi ảnh hưởng lớn hơn lúc trước nhiều.
Tu hành giả bị đánh bay chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi chết ngay trên không.
Đám binh lính chưa kịp tránh đều bị cương khí đánh cho đổ rạp xuống đất.
Xác binh lính nằm ngổn ngang lộn xộn bên dưới pháp thân ngũ diệp.
Lần này Đinh Phồn Thu đã giết hết mấy trăm người.
Binh lính và tu hành giả đồng thời lui lại!
Phía đối diện có người cao giọng nói: “Đừng lo lắng, bọn hắn đã bị vu thuật đại trận nhốt bên trong, có chắp cánh cũng khó thoát. Hãy bình tĩnh chờ đến lúc bọn hắn mất đi sức chống cự!”
Các binh lính và đám tu hành giả đã lui lại trăm mét, mắt nhìn chằm chằm vào pháp thân ngũ diệp.
Bọn họ không phải đồ ngốc, không cần thiết phải lấy cứng đối cứng với Đinh Phồn Thu vào lúc này! Cả đám đều chọn lựa lùi lại ra sau.
Vu thuật đại trận càng lúc càng mạnh!
“Ghê tởm!” Một tên đệ tử của Đinh Phồn Thu giận dữ mắng.
Một chiêu đã giết rất nhiều người nhưng Đinh Phồn Thu cũng không dám buông lỏng.
Hắn hạ xuống đất, thu hồi pháp thân. Pháp thân Bách Kiếp Động Minh vô cùng tổn hao nguyên khí, hắn cần phải bảo tồn thực lực.
Vu thuật đại trận vẫn còn tiếp tục lan tràn, tuy tốc độ đã chậm đi không ít nhưng với cái đà này thì sớm muộn gì cũng hoàn toàn trói buộc bọn họ.
Tiểu Diên Nhi nhìn vu thuật đại trận đang dần dần bao trùm lên tất cả, nàng cũng có chút lo lắng bất an, bèn thấp giọng nói:
“Sư phụ… làm sao bây giờ?”
Sư phụ?
Đinh Phồn Thu quay đầu lại.
Hắn xác định mình không nghe lầm.
Dự định ban đầu của hắn là thừa dịp hỗn loạn bắt tiểu nha đầu này đi.
Đến lúc đó lão gia hoả này có chết hay không cũng không liên quan đến hắn nữa.
“Lão cư sĩ là sư phụ ngươi?” Đinh Phồn Thu hỏi.
Tiểu Diên Nhi lườm hắn. “Ngươi thật là phiền quá! Phải hay không thì liên quan gì đến ngươi? Còn dài dòng nữa, ta nói sư phụ đánh chết ngươi bây giờ!”
“. . .”
Không biết vì cái gì, Đinh Phồn Thu thấy dáng vẻ tức giận của tiểu cô nương này lại chẳng thấy tức giận gì cả.
Bị nàng hung dữ mắng, Đinh Phồn Thu đành nuốt lại lời muốn nói vào bụng.
Nếu không thể thu nha đầu này về làm môn hạ dưới trướng thì thật là đáng tiếc nha!
Lục Châu đưa tay vuốt râu, sắc mặt lạnh nhạt. Chỉ cần Đinh Phồn Thu có dị động, thẻ đạo cụ sẽ lập tức lấy mạng hắn ngay. Đánh giết một tên Nguyên Thần cảnh sẽ được ban thưởng rất nhiều điểm công đức, không sợ lỗ.
Ánh mắt Đinh Phồn Thu nhìn về phía Lục Châu, thấy hắn vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh như thế.
Trong lòng Đinh Phồn Thu vô cùng hồ nghi, lập tức dò xét lại khí tức và tu vi của Lục Châu… Yếu, rất yếu, cao lắm cũng chỉ là Phạn Hải cảnh mở tam mạch, trông hắn cũng không giống như đang ẩn giấu tu vi.
Một khi vu thuật đại trận hoàn thành, mỗi người đều phải điều động nguyên khí mới có thể chống cự. Dưới tình huống này thì ai có thể ẩn tàng tu vi cho được? Lão gia hoả này rốt cuộc là ai mà lại có thể làm sư phụ của tiểu nha đầu?!
Cũng chính lúc này…
Vòng tròn vu thuật đột nhiên tăng vọt!
Vu thuật màu tím nhạt bao trùm toàn bộ bến tàu, tựa như có một cái chén cực lớn đang úp xuống đầu mọi người.
Vu thuật đại trận đã chính thức hình thành!
Ánh sáng, tầm nhìn và vu thuật nguyên khí không ngừng ảnh hưởng đến sức phán đoán, ý thức của mục tiêu, thậm chí còn hạ thấp tu vi của bọn họ xuống!
Cả thế giới như tối sầm lại!
“Đi!”
Sắc mặt Đinh Phồn Thu biến hoá.
Nhân lúc vu thuật còn chưa tiến vào kỳ kinh bát mạch và phủ kín đan điền khí hải của hắn, hắn nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Quay đầu lại, Đinh Phồn Thu thấy ba tên đệ tử đã đổ mồ hôi đầy đầu.
Chỉ có một mình hắn là Nguyên Thần cảnh, nhưng hắn không thể mang theo quá nhiều người xông phá vu thuật đại trận!
Ánh mắt hắn lại lần nữa nhìn về phía Lục Châu ——
“Lão cư sĩ, bản toạ mặc kệ ngươi là cao nhân phương nào, nhưng với tình hình trước mắt chúng ta nhất định phải hợp tác với nhau mới có thể rời khỏi nơi này! Không bao lâu nữa vu thuật đại trận sẽ trói buộc cả hai chúng ta.” Đinh Phồn Thu nói.
Lục Châu lắc đầu.
Tu vi hiện tại của hắn chỉ là Phạn Hải cảnh bát mạch, mà còn chưa thật sự trở thành cường giả bát mạch chân chính nữa là.
Pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành nghèo nàn đến đáng thương của hắn cũng chỉ mạnh hơn sức con khỉ một chút, chẳng có xíu tác dụng gì với cuộc chiến này.
Có trói buộc tu vi của hắn hay không thì cũng vậy thôi.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu. “…Ngươi còn chưa có tư cách này.”
Đinh Phồn Thu nghe vậy, lập tức ngạo nghễ nói: “Nếu không phải vừa rồi bản toạ thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh thì e là giờ phút này ngươi đã là một vong hồn!”
“Đại trận do người trong cung bày ra đã phát động hoàn toàn, nếu ngươi còn không đi thì chắc chắn sẽ không thoát được nữa. Bây giờ chỉ mình bản toạ có khả năng chạy thoát.”
“Nha đầu, bản toạ cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, đi theo bản toạ!”
Hắn nhìn về phía Tiểu Diên Nhi đang hơi chóng mặt vì đại trận.
“Cút!” Tiểu Diên Nhi tức giận.
Trên mặt Đinh Phồn Thu tràn đầy vẻ tiếc nuối, hắn lắc đầu nói: “Đã như vậy thì bản toạ phải đi thôi. Các ngươi tự sinh tự diệt!”
Hắn đột nhiên di động, cương khí toàn thân bộc phát.
Vu thuật đã bắt đầu xâm nhập vào kinh mạch!
Nếu còn không đi thì sẽ chẳng đi được nữa.
Vừa rồi hắn còn do dự xem có nên dẫn ba tên đồ đệ theo không.
Nhưng bây giờ không kịp nữa rồi!
Tu vi Nguyên Thần cảnh của Đinh Phồn Thu triệt để lộ diện, cả người bay lên không trung, muốn cưỡng ép xông ra khỏi vu thuật đại trận.
Màu tím nhạt bay đầy trời vây quanh cơ thể hắn như làn khói độc, ngăn trở tầm nhìn.
“Sư phụ, đừng bỏ ta lại!”
“Sư phụ!”
Ba tên đệ tử của Đinh Phồn Thu thấy sư phụ sắp xông phá khỏi cạm bẫy vu thuật, lập tức gào to.
Bọn hắn chỉ có tu vi Thần Đình cảnh, sau khi trúng vu thuật thì tu vi càng giảm mạnh, không cách nào thoát khỏi đại trận này.
Trạng thái của ba người lúc này cộng lại cũng không tốt bằng một mình Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi chỉ bị ảnh hưởng rất nhỏ vì công pháp Thái Thanh Ngọc Giản tốt hơn những công pháp bình thường khác rất nhiều.
Lục Châu nhìn quanh, không ai đến gần.
Hắn ngẩng đầu thấy Đinh Phồn Thu đang không ngừng bay lên cao.
Theo tầm nhìn mơ hồ của hắn, trên thân Đinh Phồn Thu lại bộc phát ra cương khí lần nữa.
Lục Châu khẽ lắc đầu. “Đáng tiếc… không biết tự lượng sức.”
Nếu hắn thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh thì còn có cơ hội.
Không thi triển, thì hoàn toàn không có cơ hội!
Đại trận vu thuật này há có phải là loại đại trận cấp bậc thông thường. Lúc trước khi hắn ở phụ cận Thanh Dương Sơn bắt Diệp Thiên Tâm, đại trận lúc đó hoàn toàn không thể so sánh với đại trận này. Nguyên Thần cảnh không mở pháp thân mà muốn rời đi đúng là ý nghĩ hão huyền!
Sao hắn có thể khinh thường trận pháp này chứ?
Đột nhiên —— ——
Vù!
Trên bầu trời xa xăm xuất hiện một đạo năng lượng hoàn toàn khác biệt so với vu thuật đang bay thẳng tới.
Đó là một mũi tên kẹp theo cương khí hùng mạnh phá không mà tới.
Bởi vì tốc độ của nó quá nhanh nên ma sát mạnh với không khí tạo thành từng tia lửa điện!
Mũi tên kia bay với tốc độ của lưu tinh, xuyên qua khu vực mơ hồ của vu thuật đại trận, đâm trúng Đinh Phồn Thu.
Đinh Phồn Thu trở tay không kịp, nhanh chóng rơi xuống!
Mũi tên kia đâm xuyên qua cương khí hộ thể của hắn tạo ra một vụ nổ, toàn bộ nguyên khí vỡ ra càn quét toàn trường như bài sơn đảo hải.
Hùng vĩ chói mắt!
Phốc!
Đinh Phồn Thu ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi.
Ầm!
Toàn thân hắn đập vào một kiến trúc dưới đất, cương khí trên người tiêu tán ngay trong khoảnh khắc đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!