Lục Châu ngơ ngác một chút, lập tức mừng thầm không thôi.
Đồ đệ có thể hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, sư phụ cũng thông qua đó mà thu hoạch được điểm công đức, rất hợp lý.
Hắn rất hài lòng.
Nửa canh giờ trôi qua, Tiểu Diên Nhi đã đánh giết được hơn mười tên tu hành giả gan to bằng trời.
Lục Châu kiểm tra bảng thông tin.
Điểm công đức của hắn đã tăng lên thành 300 rồi.
“Thương thành.”
“Mua pháp thân ‘Thái Cực Sơ Thành’.”
[Ting — thu hoạch được pháp thân Thái Cực Sơ Thành.]
Trong giây lát thu hoạch được pháp thân, Lục Châu cảm thấy từ trong đan điền khô kiệt đã lâu bỗng tuôn ra một dòng nước suối.
Một đoàn năng lượng len lỏi toàn thân hắn.
Đột phá!
Hắn chân chính từ Thối Thể Cảnh bước vào Thông Huyền Cảnh.
Thối Thể Cảnh chỉ luyện gân xương và da, không thể sử dụng năng lượng như tu hành giả. Khi trở thành tu hành giả thực thụ, năng lực hắn tăng lên gấp bội.
“Đúng là không gặp phải bình cảnh.” Lục Châu cảm nhận biến hoá trong cơ thể mình.
Rất nhanh sau đó, thể nội yên tĩnh lại.
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thông Huyền Cảnh, tâm khiếu
Điểm công đức: 0
Tuổi thọ còn lại: 613 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 5 (bị động)
Pháp thân Lưỡng Nghi Hoá Sinh cần đến 1.000 điểm công đức.
Đúng là cái hố sâu không đáy mà!
Muốn đạt đến trình độ của Cơ Thiên Đạo hình như không hề dễ dàng như trong tưởng tượng của hắn.
Huống hồ bây giờ tạm thời còn chưa có công pháp thích hợp để hắn tu luyện.
“Hay là tu luyện các công pháp trước đây?”
Trong não hải Lục Châu có không ít các phương pháp tu luyện của Cơ Thiên Đạo và những tâm đắc của hắn, còn có phương pháp tu luyện và ưu khuyết điểm của chín tên đồ đệ. Có điều những công pháp đó đều được đo ni đóng giày cho bọn hắn chứ không thích hợp với bản thân mình.
Những công pháp của chính Cơ Thiên Đạo dường như vì thân thể hắn đã quá già cỗi nên việc tu luyện vẫn luôn trì trệ không tiến lên được.
Điều này có nghĩa là, phải gia tăng điểm sinh mệnh lực mới có thể xem xét việc tiếp tục tu luyện.
Trước khi đến lúc đó, hắn thà thiếu chứ không làm ẩu. Ráng chờ một thời gian vậy.
Điểm công đức cũng không còn tăng lên nữa.
“Tiểu Diên Nhi là Thần Đình cảnh, đối phó với đám người tôm tép này vẫn dư sức.”
“Phải giao cho bọn hắn làm thêm nhiều việc khác mới được.”
Nếu các đồ đệ cũng có thể giúp mình thu hoạch điểm công đức thì hắn phải lợi dụng cho tốt.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, hoạt động gân cốt.
Ngay sát na hắn vừa muốn bước ra khỏi cửa —
Một bóng đen đột nhiên lao tới.
Vù!
Hả?
Bóng đen đó nhanh như thiểm điện, lao vào phòng từ cửa sổ lầu các phía Tây, tay hắn cầm một thanh trường kiếm lấp loé hàn mang.
Với thực lực của Lục Châu hiện tại, chỉ cần liếc một cái đã biết đây là một tên cường giả…
Trên thanh kiếm mang theo một nguồn năng lượng to lớn, đâm thẳng vào nơi yếu hại của Lục Châu.
Có nên hô cứu mạng không nhỉ?
Ầm!
Kiếm đã đâm vào ngực Lục Châu.
Không có bất kỳ một thương tổn nào!
Hiệu quả của Đỡ Đòn Chí Mạng đã được phát động.
Cũng chính lúc này, Lục Châu thấy rõ bộ dáng của người vừa đến.
“Đại đệ tử của Thiên Kiếm Môn, Chu Kỷ Phong?” Lục Châu kinh ngạc nói.
Chu Kỷ Phong không ngờ chỉ trong giây lát đã bị người nhận ra, hắn cuống quýt rút kiếm bay ngược ra sau, rồi vận sức lần nữa đâm tới một kiếm.
“Chết đi!!!”
Lục Châu khẽ nhíu mày.
Thông Huyền Cảnh chỉ là cảnh giới tu hành rác rưởi nhất, làm sao có thể địch lại Chu Kỷ Phong đã bước vào Thần Đình cảnh.
Người là dao thớt ta là thịt cá!
Cái tên Chu Kỷ Phong này rõ ràng là đến báo thù, hắn điên cuồng gan to bằng trời, đến mệnh cũng không cần nữa!
Ầm!
Chiêu nào cũng chí mạng.
Một kiếm này lại bị Lục Châu quỷ dị đỡ được.
Chu Kỷ Phong lăn lộn trên không, lảo đảo lui lại, cánh tay tê dại.
Điều này… sao có thể?
Ma Thiên Các yên tĩnh trở lại.
Hai mắt Chu Kỷ Phong trừng to, hắn nuốt một ngụm nước bọt… trong mắt đều là tia máu.
Trường kiếm trong tay hắn khẽ run rẩy, không biết có nên tiếp tục tấn công.
“Còn muốn tiếp tục không?” Hai mắt Lục Châu sáng như đuốc.
“…”
Hai chân Chu Kỷ Phong mềm nhũn, lảo đảo ngồi xuống.
Chênh lệch quá lớn.
Lớn đến mức khiến hắn hoàn toàn từ bỏ ý định tấn công.
“Không biết tự lượng sức.” Lục Châu hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi xoay người.
Phải ổn trọng.
Khí thế không được thua.
“Ngươi giết sư phụ ta… Cho dù phải chết ta cũng sẽ báo thù!” Chu Kỷ Phong nắm chặt trường kiếm.
“Phí công.”
Chu Kỷ Phong lại lần nữa cầm kiếm lên xông về phía hắn.
Tốc độ như gió.
Cường Thần Đình cảnh không phải tu hành giả tôm tép nào cũng có thể so sánh.
Ngay lúc này ——
“Sư phụ!”
Một bóng người mặc áo xanh từ bên ngoài lao tới.
Trong lòng Chu Kỷ Phong khẽ run lên, động tác trên tay chậm đi một nhịp.
Ầm!
Người áo xanh tung ra một đạo năng lượng đánh bay hắn.
Chu Kỷ Phong phun ra một ngụm máu, té xuống mặt đất.
“Tên không có mắt nào dám đánh lén sư phụ ta đó?”
Tiểu Diên Nhi thả người xuống đất, lộ ra hai răng nanh nhỏ, trong mắt đều là sát khí.
“Diên Nhi lui ra.”
“Sư phụ… hắn dám đánh lén người, đồ nhi muốn chặt hắn thành tám khối xả giận cho người…”
Nghe nói như thế.
Sắc mặt Chu Kỷ Phong trắng bệch.
Chín tên đệ tử của Ma Thiên Các quả nhiên đều rất hung tàn.
Những gì Chu Kỷ Phong biết về bọn hắn đều là lời đồn trong dân gian, mà lời đồn thì cũng có vài phần là giả.
Nay được tận mắt nhìn thấy một lần, ngay cả một tiểu cô nương tướng mạo xinh xắn đáng yêu như vậy mà cũng vô cùng đáng sợ!
Chu Kỷ Phong có hơi hối hận.
Hắn hối hận vì đã đến báo thù.
Ngoài mặt Lục Châu vững vàng trấn định.
Nhưng trong nội tâm lại không ngừng thở dài.
Bộ thân thể này đúng là yếu quá mức rồi.
Lúc ở trạng thái đỉnh phong, loại mặt hàng như Chu Kỷ Phong hắn còn chẳng thèm nhìn tới. Vậy mà bây giờ… tên này lại suýt tí nữa lấy mạng già của hắn. Cũng may tiểu đồ nhi đến kịp lúc, nếu không Đỡ Đòn Chí Mạng dùng sạch 5 lần thì hắn tiêu tùng. Đến lúc đó lại phải hao phí một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Chu Kỷ Phong ——
Tính danh: Chu Kỷ Phong
Chủng tộc: Nhân tộc
Cảnh giới: Thần Đình cảnh, tố đạo sơ kỳ
Trạng thái: Kẻ địch, giá trị thù hận 85%
“Bản toạ giết sư phụ ngươi, ngươi đến tìm bản toạ báo thù, hợp tình hợp lý.”
“Nhưng ngươi không biết tự lượng sức, không khác gì đi chịu chết, làm thế chẳng có chút ý nghĩa gì.”
Lục Châu chậm rãi ngồi xuống, tìm kiếm ký ức có liên quan đến Chu Kỷ Phong trong não hải.
Thật trùng hợp là, trước kia Cơ Thiên Đạo đúng là có chút liên quan đến tên Chu Kỷ Phong này.
“Ngươi tám tuổi bước vào Thối Thể Cảnh, chín tuổi vào Thông Huyền Cảnh, mười ba tuổi vào Ngưng Thức Cảnh, mười tám tuổi đạt Phạn Hải Cảnh, hai mươi tuổi tiến vào Thần Đình Cảnh. Trong tu chân giới cũng được xem là một nhân tài hiếm thấy. Ngươi hoàn toàn có thể chờ thêm vài năm mới đến báo thù. Tại sao cứ nhất định phải đi bây giờ để tìm tới cái chết?”
Chu Kỷ Phong hối hận gần chết.
Hắn là thiên tài, là thiên tài trong tất cả đệ tử của Thiên Kiếm Môn.
Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm nói: “Sư phụ, như vậy mà cũng gọi là thiên tài hiếm thấy sao? Đồ nhi mười tuổi bái người làm sư, nay mới mười lăm đã là Thần Đình cảnh rồi nè…”
Lục Châu: “…”
Chu Kỷ Phong nghe vậy, một điểm ngạo khí vừa mới xuất hiện đã bị đả kích đến không còn một mống.
“Không được nói lung tung.” Lục Châu trừng nàng một cái.
Tiểu Diên Nhi thè lưỡi, đứng sang một bên.
Lục Châu tiếp tục nói:
“Chu Kỷ Phong, ngươi biết vì sao bản toạ không giết ngươi không?”
“Lão ma đầu đừng có giả nhân giả nghĩa, muốn chém muốn giết hay lóc xương lóc thịt ta thì cứ làm.” Chu Kỷ Phong tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt.
Lục Châu lắc đầu.
“Ngươi thật sự cho rằng Lạc Trường Phong là kẻ chính nhân quân tử?”
“Ngươi nói vậy là ý gì?” Chu Kỷ Phong trừng to mắt.
“Người trẻ tuổi chưa biết trời cao đất rộng, khi bản toạ biết Lạc Trường Phong, ngươi còn chưa ra đời đâu.”
“Rốt cuộc ý ngươi là sao?”
“Nếu bản toạ nói với ngươi, kẻ thù giết cha của ngươi chính là Lạc Trường Phong, ngươi có tin không?” Lục Châu thản nhiên nói.
[Ting — phát động nhiệm vụ chi nhánh ẩn tàng, xúi giục Chu Kỷ Phong.]
[Nhắc nhở 1: giết người không phải là phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề.]
[Nhắc nhở 2: tất cả các hành vi của ký chủ đều có thể phát động nhiệm vụ ẩn.]