Trình Cẩm kéo Dương Tư Mịch ngồi xuống, Cát Duyệt trơ mắt nhìn họ chiếm mất hai chiếc ghế trống trong phòng, quên đi, nay không như xưa, nhường cậu ta một lần vậy.
Cát Duyệt lắc đầu, sang phòng bên cạnh bưng ghế về.
Một trong hai người mất tích tên Trương Quân, ba mươi ba tuổi, người lao động từ nơi khác đến, trình độ không cao, công việc từng làm đều là lao động chân tay, mấy năm trước vì cuộc sống khó khăn nên thử làm nghề ăn xin, kết quả thu nhập tương đối khá, từ đó liền lấy nó làm nghề chính.
Năm ngoái, hắn dùng tiền kiếm được mua một căn hộ ở quê, chọc cho họ hàng hâm mộ không thôi. Trước đó mấy người họ hàng nghèo cũng muốn làm nghề này nên lên thành phố tìm hắn học kỹ xảo. Hôm qua đến cục báo án chính là một người trong đám họ hàng.
Lần cuối họ hàng nhìn thấy Trương Quân là buổi sáng một tuần trước, lúc đó mỗi người đi đến địa điểm cố định hành nghề, ban đêm Trương Quân không quay về như mọi ngày, họ hàng đi tìm hắn, kết quả tìm hết mấy nơi hắn thường đi đều không thấy, họ liền hi vọng hắn tạm thời có việc gấp phải đi nhưng hai ngày sau hắn vẫn chưa xuất hiện, họ hàng mới đến cục Công an báo án.
Một người mất tích khác tên La Minh Càn, ba mươi mốt tuổi, kéo đàn nhị ở ga tàu điện ngầm để kiếm sống, nhưng gần đây kiểm tra rất gắt, ga tàu không cho đứng kéo đàn nữa nên hắn chuyển đến dưới một cầu vượt gần ga, hai ngày sau khi chuyển qua địa điểm mới thì mất tích, đến cục Công an báo án là em gái hắn.
Trình Cẩm hỏi Cát Duyệt, “Họ hàng hai người mất tích này các anh điều tra cả rồi?”
Cát Duyệt nói, “Tra rồi, hình như không có hiềm nghi.”
Trình Cẩm hơi bất đắc dĩ, nếu nhóm Diệp Tử nói thế anh sẽ dạy bảo ngay rằng có là có, không có là không có. Nhưng bây giờ là Cát Duyệt nói, tình huống liền khác đi, anh kiên nhẫn nói, “Nghĩa là sao?”
“Ngoài người báo án, họ không có họ hàng nào ở đây. Người báo án nếu có hiềm nghi thì cần gì đến báo án? Trương Quân ở chung với hai người họ hàng, hai người đó luôn ở ngoài kiếm tiền, xét theo thời gian thì không liên quan tới việc Trương Quân mất tích. La Minh Càn ngoài em gái cũng không còn người thân nào nữa, hai anh em quan hệ không tốt, đồng thời cô em gái không có việc làm, thất nghiệp ở nhà, nói cách khác là tự do về thời gian nhưng tôi thấy cô ta rất khó để anh trai mình mất tích, dù là giết người giấu xác hay cái khác.”
Dương Tư Mịch nói, “Giết người không khó, đặc biệt là giết người vì cảm xúc mạnh, người bình thường mất lý trí rất dễ ra tay, nhưng mưu tính làm một người mất tích thì khác, mà muốn người đó mất tích ở nơi công cộng càng khó, không phải ai cũng làm được.”
Cát Duyệt tiện miệng hỏi, “Ai có thể làm được?”
Dương Tư Mịch nhìn anh ta, “Người có trí thông minh nhất định.”
Cát Duyệt hơi buồn bực, Dương Tư Mịch đặc biệt liếc anh ta là ám chỉ trí thông minh anh ta không cao?
Trình Cẩm nói, “Còn chưa xác định họ có mất tích thật hay không. Cát Duyệt, nơi họ thường xuyên xuất hiện có camera không?”
Cát Duyệt nói, “Có, dữ liệu camera quá nhiều, bọn tôi đang xem nên hiện tại chưa phát hiện bất thường.”
Trình Cẩm nhìn đồng hồ, sắp bốn giờ.
“Hôm nay không còn sớm, ngày mai tôi gọi người xem video giúp các anh.”
Cát Duyệt cười nói, “Nói không chừng đêm nay chúng tôi xem xong rồi.”
Dương Tư Mịch nói, “Hi vọng vận may đứng về phía các anh.”
Không có trí thông minh để dựa vào, chỉ đành mong chờ vận may.
Trình Cẩm bật cười, không đồng ý nặn nặn tay Dương Tư Mịch.
Cát Duyệt nghi ngờ nhìn hai người.
Đợi tới sáu giờ, vụ án vẫn không có tiến triển, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch định về trước.
Cát Duyệt cũng nhìn họ tới phiền nhưng ngoài miệng lại khách sáo, “Không ở lại ăn tối à?”
Trình Cẩm cười nói, “Hôm nay không ôn lại mùi vị cơm hộp đâu, bọn tôi về nhà ăn, anh có muốn đi chung không?”
Cát Duyệt liếc nhìn Dương Tư Mịch, thức thời nói, “Không được, sẽ quấy rầy hai người.”
Dương Tư Mịch nói, “Nhớ kỹ lời anh vừa nói.”
… Sao không thân thiện chút nào thế? Cát Duyệt nhìn Trình Cẩm, “Tôi từng đắc tội cậu ta?”
Trình Cẩm mỉm cười, trúc trắc nói, “Anh biết tôi không biết.”
Cát Duyệt lẩm bẩm, “Ngoài tình cờ gọi cho cậu đúng lúc không thích hợp, hình như tôi chưa làm việc gì hại đến ích lợi của cậu ta…”
Trình Cẩm kéo Dương Tư Mịch đi ra, vẫy tay với Cát Duyệt, “Đi đây.”
“Ban đêm đừng gọi điện tới.” Dương Tư Mịch không quay đầu nói.
“…”
Sáng sớm hôm sau, Trình Cẩm gọi cho Cát Duyệt hỏi tiến độ vụ án mất tích, nhận được đáp án là không có thay đổi. Trình Cẩm liền gọi Du Đạc và Tiểu An đến cục Công an hỗ trợ.
“Xem video? Sở trường của em đó!” Tiểu An rất hưng phấn.
Sau khi em và Du Đạc đến cục Công an mới thấy có bao nhiêu video cần xem, “Nhiều quá đi.”
Thời gian ba tháng, lại còn hai phần, La Minh Càn và Trương Quân mỗi người một phần.
Du Đạc và Tiểu An bật sáu máy tính để xem cùng lúc, Cát Duyệt nhìn mà sửng sốt, hiệu suất này không phải cao bình thường đâu.
Hai người tua nhanh, bắt đầu xem từ video gần nhất, lúc xem băng của ba tuần trước, Du Đạc đột nhiên chấn động, “Lão đại!”
Trình Cẩm ngồi cách không xa giật mình, Dương Tư Mịch dựa vào anh cũng giật giật, hai người họ ban đầu cũng giúp xem video nhưng nhìn chằm chằm màn hình chớp động mấy giây là buồn ngủ, Tiểu An cũng không ngoại lệ, chỉ có Du Đạc là giống như không có cảm giác, một mình chăm chú vào sáu cái màn hình hình như vẫn dư sức.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đến chỗ Du Đạc, “Sao vậy?”
Tiểu An cũng chấn động tinh thần, “Phát hiện cái gì?”
Du Đạc chỉ vào một bóng người trên màn hình, Trình Cẩm nhìn kỹ, hơi nghi ngờ nói, “Vệ Lập Quần?”
Tuy anh không nhớ rõ Vệ Lập Quần nhưng đã xem ảnh, biết anh ta bị mưu sát.
Dương Tư Mịch gật đầu, “Là anh ta.”
Đây là video của Trương Quân, trong video, Vệ Lập Quần đầu tiên là ở lân cận quan sát Trương Quân, sau đó đi đến nói chuyện với hắn, băng hình không rõ nét lắm, không nhìn ra họ nói gì nhưng hẳn chủ đề trò chuyện không quá sâu vì mười mấy giây sau Vệ Lập Quần bỏ đi.
Du Đạc nói, “Không biết anh ta đi ngang qua hay đến có mục đích.”
Dương Tư Mịch nói, “Tiếp tục, xem trước đó anh ta có xuất hiện không.”
“Được.” Du Đạc và Tiểu An lên tinh thần tiếp tục xem video, nhưng Vệ Lập Quần không còn xuất hiện, hai người hơi uể oải.
Dương Tư Mịch nói, “Xem video của người còn lại coi có thấy Vệ Lập Quần không.”
“Vâng.”
Cát Duyệt hỏi, “Vệ Lập Quần là ai?”
Tiểu An hỏi lại, “Anh không biết?”
Cát Duyệt thấy lạ, “Tôi nên biết?”
Trình Cẩm nói, “Một người bạn ở bộ Thông tin, anh ta đã chết, lại có chút liên quan tới tôi.”
Lần này Cát Duyệt biết Trình Cẩm nói ai, chuyện Vệ Lập Quần anh ta từng nghe qua.
“À, chính là người mình chết còn chưa đủ, suýt hại chết cậu luôn?”
Trình Cẩm suýt chết trên tay “bạn gái” Vệ Lập Quần.
“…”
Trình Cẩm nhíu mày, “Đừng nói lung tung. Tra án tất nhiên sẽ có nguy hiểm, tôi bị thương không liên quan tới anh ta. Anh ta thì khác, nếu không nhúng tay vào chuyện của bọn tôi, anh ta vốn sẽ không gặp nguy hiểm.”
Cát Duyệt nói, “Anh ta chết không liên quan tới cậu, thậm chí không liên quan tới bộ An ninh, anh ta chết là do không biết tự lượng sức mình. Cậu có thể không thích nghe nhưng sự thật chính là thế.”
Trình Cẩm cau mày quan sát Cát Duyệt như thể là lần đầu nhận biết anh ta, nhưng cũng đúng, anh vốn biết anh ta qua sổ ghi chép.
“Thật ra anh là gián điệp của bộ An ninh à?”
“…”
Lúc này Dương Tư Mịch nói, “Ở đây có đồ uống không?”
Tiểu An nói, “Gần đây có cửa hàng tiện lợi.”
Trình Cẩm nói, “Không được uống đồ uống, chỉ được mua sữa bò.”
“À.” Dương Tư Mịch lôi anh đi.
Du Đạc và Tiểu An cùng nhìn Cát Duyệt, “Anh rất đáng nghi.”
Cát Duyệt im lặng, “Đáng nghi cái gì? Tôi không có quan hệ với bộ An ninh.”
“Sao lại không, bố anh chính là ở bộ An ninh, thế mà gọi là không có quan hệ?” Tiểu An cười híp mắt nói, “Tuy anh làm lão đại nhà tôi khó chịu nhưng tôi thấy anh rất đáng yêu đó. Với lại thầy Dương cũng nói giúp anh, anh có tiền đồ lắm nha.”
“…” Cát Duyệt yên lặng đi ra.
Tiểu An nâng quai hàm, nhìn bóng lưng Cát Duyệt đi xa, “Dáng vẻ anh ta giống bị đả kích dữ lắm?”
Du Đạc nói, “Vì được em và thầy Dương tán thưởng không phải chuyện vui sướng gì.”
Tiểu An nhếch miệng rồi phát hiện trong phòng chỉ còn lại hai người họ, đã không thể được người đứng xem đồng tình, em lập tức thay đổi biểu cảm, mím môi cười cực kỳ đáng yêu, đến gần Du Đạc, sâu kín nói, “Thành tích lớp Tán đả của em tốt hơn anh nha.”
“…” Du Đạc quay đầu đi tiếp tục xem video.
Không lâu sau Dương Tư Mịch và Trình Cẩm quay về, tuy Dương Tư Mịch chỉ được phép uống sữa tươi nhưng họ vẫn mua rất nhiều đồ uống, Trình Cẩm chia đống đồ cho nhóm cảnh sát ở lại văn phòng.
Tiểu An cầm hai lon, chờ Cát Duyệt về thì nói với anh ta, “Tôi giữ lại cho anh một lon nè!”
“… Cảm ơn.” Được đối đãi đặc biệt làm Cát Duyệt rất thấp thỏm, mấy người này không phải muốn ngấm ngầm mưu tính gì anh ta đấy chứ?
Tăng ca tới mười giờ, Tiểu An lẩm bẩm xem xót cả mắt rồi, Trình Cẩm liền bảo họ về nghỉ ngơi, mai lại tiếp tục.
Lúc này Du Đạc có phát hiện mới, “Lão đại, Vệ Lập Quần lại xuất hiện.”
Mọi người tiến lên đứng trước màn hình, đúng là Vệ Lập Quần, lần này người anh ta quan sát là La Minh Càn, cũng nói chuyện với hắn một lát, không biết anh ta nói gì mà thoạt trông như La Minh Càn bị chọc giận, hai người giằng co một chốc rồi Vệ Lập Quần rời đi.
Trình Cẩm nói, “Du Đạc, liên hệ những người khác, báo cho họ ngày mai có việc cần làm. Tiểu An, ngày mai em xem có thể làm hình ảnh rõ nét tới mức có thể nhìn được khẩu hình không, anh muốn biết họ đang nói gì. Được rồi, giờ thì về nghỉ đi.”
“Vâng. Lão đại, thầy Dương, hẹn gặp lại.” Du Đạc và Tiểu An đi về trước.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch không đi ngay, anh nói với Cát Duyệt, “Tôi muốn tiếp nhận vụ án này.”
Cát Duyệt có dự cảm không lành, “Đây cũng là vụ án của tôi.”
Trình Cẩm lắc đầu, “Xin lỗi, bắt đầu từ mai vụ án này không còn là của anh nữa.”
“Tôi cần lời giải thích.”
“Vì chúng tôi có quyền này?” Dương Tư Mịch ngồi trên ghế nhưng nửa người trên vẫn dựa vào Trình Cẩm, hắn nhắm hờ mắt nói, “Nhưng anh có thể tìm bố anh giúp, liên quan tới Vệ Lập Quần, bố anh chắc sẽ có hứng tham gia.”
Trình Cẩm bất đắc dĩ, “Tư Mịch.”
Dương Tư Mịch nói, “Có bố anh ta ở đây, nếu anh ta còn giống Vệ Lập Quần thì chuyện không liên quan tới chúng ta.”
Giống Vệ Lập Quần? Cát Duyệt phản ứng chậm, Dương Tư Mịch nói là anh ta có thể cũng không biết tự lượng sức mình rồi bị giết, người này có thể không nói năng cay nghiệt như thế không?
“Tôi biết tra án có nguy hiểm, tôi đâu phải lính mới. An toàn của tôi không nhọc mấy người phí tâm.”
Trình Cẩm như không nghe thấy, nói, “Chúng tôi cũng đi đây, ngày mai sẽ cho người mang giấy tờ bàn giao vụ án đến.”
Cát Duyệt đưa mắt nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch rời đi, sau đó nặng nề thở ra một hơi, dù anh ta nhịn không nổi giận nhưng thật ra sắp tức chết rồi! Anh ta đi rót ly nước lạnh, uống cạn ly xong mới thấy đỡ hơn một chút…
Anh ta nghĩ ngợi, quyết định về nhà một chuyến nhưng vẫn gọi điện thoại hẹn trước.
Anh ta lấy di động ra, “Bố, đêm nay bố rảnh không?”
Còn Trình Cẩm, anh đang suy nghĩ bước điều tra kế tiếp.
Đầu tiên phải viết đơn xin xem tất cả tài liệu của Vệ Lập Quần, kể cả email bí mật nhất, xem có thể tra ra tại sao Vệ Lập Quần muốn tiếp xúc với dân du cư hư hư thực thực này không – không thể nào là viết tin xã hội, nhất định là phát hiện chuyện nguy hiểm gì đó, bằng không sao hai người kia lại trùng hợp mất tích?
Dương Tư Mịch nói, “Trình Cẩm, em đã nói Từ Thiệu Phi nói hắn không thành lập tổ chức nào ở chỗ chúng ta cho anh chưa.”
Trình Cẩm khẳng định, “Chưa. Em cho rằng hắn không có hiềm nghi đúng không, được, anh biết rồi.”
Dương Tư Mịch chớp mắt, “À.” Không ngờ qua cửa dễ như thế.
Trình Cẩm khẽ lắc đầu, cười nói, “Được rồi, đi ngủ nào, vụ án để ngày mai.”
Nửa đêm di động Trình Cẩm reo vang, chuông điện thoại vừa kêu được nửa hồi Dương Tư Mịch đã nhanh nhẹn ấn tắt cuộc gọi đến, nhưng màn hình lại nhanh chóng sáng lên, Trình Cẩm cũng tỉnh, anh vừa mở mắt liền bị Dương Tư Mịch cúi đầu hôn, anh ôm người ấy, trong lòng nảy sinh chút bất đắc dĩ, ban ngày lúc ra ngoài trước mặt người khác Dương Tư Mịch thể hiện rất bình thường, không dính người cũng không đột ngột hôn, nhưng không ngờ trước mặt người khác hắn ngoan một thì về nhà hung mãnh gấp mười, cứ như đây là chế độ khen thưởng trao đổi đồng giá vậy.
Vất vả ngăn Dương Tư Mịch lại, Trình Cẩm một tay ôm hắn một tay lấy di động trong tay hắn đi, nhìn mới thấy là số lạ?
“Xin chào?”
Trình Cẩm vừa lên tiếng, Cát Duyệt ở đầu bên kia liền rống lên, “Tôi tìm Dương Tư Mịch!”
“…”