Một cô gái trẻ hai mươi tuổi xách túi mua hàng của siêu thị đi vào tòa nhà ký túc, dì quản lý cười hỏi, “Còn chưa về nhà à?”
Cô gái cười nói, “Chưa ạ, hai ngày nữa mới về.” Cô lên tầng năm, phòng ký túc của cô là 512, đến cửa phòng cô gõ cửa, “Mình sắp vào nhé.” Vừa nói tay vừa dùng sức đẩy cửa, không thể đẩy ra, cô gõ cửa tiếp, “Chi Chi, mở cửa đi, mình về rồi!” Gõ một hồi vẫn không có người mở cửa, chẳng lẽ ở trong phòng vệ sinh? Vậy cũng phải nói to lên để đáp lời chứ.
Hai mươi phút sau trong phòng vẫn không có tiếng trả lời, lúc này cô gái mới nhớ ra mà lấy điện thoại gọi cho bạn cùng phòng, tiếng chuông reo, cô ở ngoài cửa cũng nghe thấy nhưng bên trong không có ai nhận cuộc gọi.
Giờ đang là kỳ nghỉ hè, mấy ngày nữa trường học sẽ đóng cửa, hầu hết mọi người đã về nhà, tầng năm cũng không còn lại mấy người, hành lang cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông trong phòng không ngừng lặp lại, cô gái hồi hộp trong lòng, không hiểu sao hơi sợ, cô chạy nhanh xuống lầu tìm dì quản lý.
Dì quản lý không coi đây là chuyện to tát, “Không ai mở cửa? Cháu quên mang chìa khóa đúng không, đi nào, dì mở hộ cháu.” Dì ta có chìa khóa riêng của cả tòa nhà này.
Hai người lên lầu, dì quản lý tìm chìa khóa phòng 512, cắm vào lỗ khóa, chìa khóa này của dì ta đã lâu không dùng, khóa cũng không dễ mở, một hồi lâu mới tìm được cảm giác, cửa mở, dì quản lý kinh ngạc buông lỏng tay đứng ở cạnh cửa, cửa từ từ mở rộng về phía sau theo quán tính, cô gái đứng một bên cửa đi tới xem, “Chi Chi, cậu ở…” Chưa nói hết câu đã biến thành tiếng thét sợ hãi, “A!…” Tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ vang khắp hành lang, lượn vòng trong tòa nhà.
Diệp Lai lật đống hồ sơ trên bàn, “Sau này chúng ta chọn vụ án ưu tiên giải quyết trước thật hả?” Tuy đã sớm nói như thế nhưng họ cứ bận rộn mãi, việc này vẫn chưa chính thức tiến hành.
Bộ Hoan cười nói, “Hình như vậy.” Tay hắn đã gần khỏi hẳn, cuối cùng không cần ngày nào cũng bọc lại thành tay gấu.
Tiểu An nóng lòng muốn thử, “Vậy chúng ta chọn vụ nào?”
Du Đạc nói, “Hồ sơ đều vừa đến tay, ngày mai mới bắt đầu làm việc, chúng ta có thời gian đến trưa để suy xét cuối cùng chọn vụ nào.”
Trình Cẩm tiện tay lấy một túi tài liệu, mở túi lấy tài liệu bên trong ra xem qua, đây là án mưu sát xảy ra trong trường đại học ở thành phố bên cạnh, anh nhìn ngày tháng, thời gian là hôm qua, vậy tại sao nó nhanh chóng được đưa lên bàn tổ đặc án? Anh xem kỹ hơn, người bị hại Thượng Quan Chi, người thân của người bị hại là Thượng Quan Tư Miễn, người này là một kiến trúc sư nổi tiếng, cục Công an ở đó gặp áp lực rất lớn nên vừa cố gắng phá án vừa báo vụ án lên tổ đặc án, Ngụy Thanh nhìn thấy thì bảo người sửa sang tài liệu rồi để lên bàn Trình Cẩm.
Tiểu An duỗi cổ nhìn tài liệu trong tay Trình Cẩm, “Lão đại, vụ này thú vị nè, giống trong tiểu thuyết đó, người chết chỉ trang điểm một nửa, sau đó mọi người đều cho rằng bị giết, thực ra là tự sát.”
“Ồ?” Những người khác cũng duỗi cổ nhìn tài liệu trong tay Trình Cẩm.
Người bị hại Thượng Quan Chi là nữ sinh viên đại học năm thứ ba, được bạn cùng phòng phát hiện chết trong phòng ngủ, vùng bụng bị đâm trúng chỗ yếu hại, mất máu quá nhiều mà chết, nhưng trong phòng không có dấu vết vật lộn.
Tiểu An nói, “Sẽ không phải là tự sát ngụy trang thành bị giết thật chứ?”
Trình Cẩm gọi Diệp Lai, “Diệp Tử, gọi điện cho cục Công an hỏi xem có manh mối mới nhất không.”
“Vâng, lão đại.” Diệp Lai về bàn làm việc của mình gọi điện thoại, lát sau cô quay lại nói, “Có báo cáo nghiệm thi, người bị hại Thượng Quan Chi mang thai.”
Bộ Hoan sờ cằm, “Có gian phu à, lần này phiền phức rồi!”
Diệp Lai trừng hắn, “Đừng có nói khó nghe thế!”
Du Đạc nói, “Ngược lại em cảm thấy càng không phiền phức, chỉ cần tìm được bố đứa bé, có lẽ vụ này có thể kết thúc.” Việc này thì không khó điều tra, trong trường đại học, cái chuyện ai yêu đương với ai không thể gạt được ánh mắt mọi người.
Trình Cẩm nói, “Diệp Tử, em theo vụ án này, nếu cần chúng ta sẽ đi.” Trước mắt xem ra không nhất thiết phải đi. Dù sao vụ án xảy ra ngay thành phố bên cạnh, họ lái xe đi thì chỉ cần khoảng hai tiếng, nếu tình tiết vụ án có thay đổi, cần họ tham gia, họ có thể đi bất cứ lúc nào.
Diệp Lai đáp ứng, “Không thành vấn đề.”
Họ lại bắt đầu xem hồ sơ khác, Trình Cẩm nhìn sang bên cạnh, Dương Tư Mịch đang ngồi ghế cạnh anh đọc sách, hắn cảm nhận được ánh mắt Trình Cẩm bèn nghiêng đầu nhìn anh, Trình Cẩm không tự chủ lộ ra nụ cười ấm áp, duỗi tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng chải vuốt phần tóc hơi xoăn bên tai Dương Tư Mịch.
Đám Diệp Lai vừa xem hồ sơ vừa lén lút ngắm Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, mọi người giật mình, động tác cứng nhắc, Trình Cẩm quay đầu nhíu mày nhìn họ, Diệp Lai nhảy dựng lên, “Điện thoại trên bàn em!” Những người khác cúi đầu nghiêm chỉnh xem tài liệu trong tay.
Lát sau Diệp Lai quay lại, “Lão đại, vẫn là vụ án vừa nãy, bọn họ rất gấp, hi vọng chúng ta có thể đến hỗ trợ.” Cô tiếp tục giải thích, “Dính đến vấn đề an toàn trường học, truyền thông bắt đầu chú ý vụ này rồi.”
Trình Cẩm nói, “Bố người bị hại thúc đẩy?”
Tiểu An gõ bàn phím lạch cạch, thẩm tra tin tức mới nhất, “Không sai, Thượng Quan Tư Miễn đang lợi dụng truyền thông tạo áp lực cho trường học và cục Công an.”
Du Đạc nói, “Cũng đúng, nuôi con gái lớn đến thế giờ đột nhiên chết ở trường học, sao có thể không tức giận.”
Trình Cẩm nói, “Vậy thì đi thôi, tìm Hàn Bân tới.” Bọn họ đều để túi du lịch chứa quần áo hằng ngày và đồ dùng cá nhân trên xe, không cần về nhà thu dọn đồ đạc nữa.
Bộ Hoan bước nhanh về phía cầu thang, hắn là đi tìm người, Hàn Bân đang ở bên đó nghe điện thoại, “Được, vậy chúng ta đến tiệm đó ăn…” Hắn nhìn thấy Bộ Hoan, “Chờ chút, đồng nghiệp tìm tôi. Sao thế?”
Bộ Hoan cười nói, “Phải đi công tác, nhanh lên, họ đi hết rồi.” Hắn vốn còn muốn đùa hai câu, nhưng đối diện với gương mặt lạnh lùng của Hàn Bân, lòng hắn nghĩ thôi quên đi.
Hàn Bân tiếp tục trò chuyện, “Xin lỗi, không thể đi, có công việc.” Không biết đối phương nói gì, Hàn Bân lại nói, “Được, cứ vậy đi.” Cúp máy, cất điện thoại, đi nhanh mấy bước đuổi theo Bộ Hoan, “Vụ án gì?”
Bộ Hoan tóm tắt cho hắn.
Xe đã chạy ra khỏi ga-ra, mọi người ngồi ở chỗ mình hay ngồi, vị trí lái xe trống không, Bộ Hoan nhảy lên, “Ha ha, vẫn là phải để anh!”
Diệp Lai ngồi ở ghế lái phụ nói, “Chỉ là không đành lòng cái gì cũng không cho anh làm.”
“À?” Bộ Hoan nghe không hiểu nhưng giả vờ hiểu mà ừ à.
Diệp Lai nói tiếp, “Sở trường duy nhất của anh mà bọn em cũng không cho anh làm, chẳng phải anh mất luôn chút giá trị còn lại sao?”
Bộ Hoan ngồi liệt trên ghế lái, nũng nịu nói, “Đáng ghét, người ta bị thương vừa khỏi, em lại đối xử với người ta như thế, người ta muốn bãi công á!”
“…” Mọi người muốn nôn.
Trình Cẩm nói, “Nhanh lên. Chúng ta đang vội.”
Bộ Hoan vừa khởi động ô tô vừa thầm thì, “Chậc, đúng là ngày càng độc tài.”
Diệp Lai tỏ vẻ “Em không nghe thấy gì hết” lấy sách ra đọc.
Xe của tổ đặc án chạy đến cổng sở Công an thành phố, Bộ Hoan lấy thẻ chứng nhận ra cho bảo an nhìn, xe được cho qua, rất nhanh liền có người ra đón.
Một người đàn ông đen gầy đi đầu tiên, “Tôi tên Triệu Kinh, đội trưởng đội cảnh sát hình sự ở đây, vô cùng cảm ơn mọi người có thể tới.” Anh ta vốn đã chuẩn bị xong mấy ngày sau mới có thể nhìn thấy người, không ngờ hai tiếng sau đã gặp.
Trình Cẩm bắt tay anh ta, cười nói, “Đừng khách sáo, tôi là Trình Cẩm. Đi thôi, vụ án quan trọng nhất.”
Triệu Kinh rất thích phong cách trực tiếp của Trình Cẩm, “Được, đi thôi.”
Mọi người ngồi trước bàn làm việc xem tài liệu vụ án, tình tiết vụ án giống như Trình Cẩm đã tìm hiểu trước đó, không có thêm manh mối mới.
Triệu Kinh hơi buồn rầu nói, “Trường học đã cho nghỉ, chúng tôi đều dặn sinh viên, giảng viên và nhân viên công tác chưa rời trường tạm thời không nên rời đi nhưng sợ là không giữ lại được bao lâu.”
Tiểu An nói, “Đúng đó, nghỉ hè rồi. Thế này cũng tốt mà, không phải loại bỏ được rất nhiều người sao?” Mấy ngày trước cô cũng đi thi cuối kỳ, trong phòng thi có rất nhiều người cho là cô đi nhầm phòng vì bọn họ chưa từng thấy người bạn cùng lớp này.
Triệu Kinh thấy Tiểu An còn trẻ như vậy liền xem cô thành thiếu nữ xinh đẹp thiên tài, anh ta cười nói, “Đúng là thế nhưng người có thể cung cấp manh mối cũng ít đi nhiều, chúng tôi lại không thể tùy tiện gọi sinh viên đã về nhà quay lại.”
Trình Cẩm hỏi, “Người đầu tiên phát hiện hiện trường vụ án là bạn học của người bị hại đúng không? Bây giờ cô ấy ở đâu?”
Triệu Kinh nói, “Người phát hiện hiện trường vụ án sớm nhất là bạn học Hà Lỵ, còn có nhân viên quản lý ký túc xá Đỗ Vân Phương, hai người họ hiện đang ở trường.”
Trình Cẩm gật đầu, “Vậy thì tốt, chúng tôi cũng cần đến hiện trường xem, thuận đường đi gặp họ luôn. Đúng rồi, nhờ anh đưa chúng tôi đi xem thi thể trước.”
Triệu Kinh dẫn họ vào phòng pháp y, kéo mặt bàn trong ngăn đông ra, trên đó đặt một nữ sinh trẻ tuổi, tướng mạo thanh tú, trông tối đa chỉ hai mươi tuổi, còn trẻ như thế, mọi người đều không nhịn được thở dài, Tiểu An cũng không đành lòng nhìn, Hàn Bân đi lên một bước cản tầm mắt cô.
Vén vải trắng, vùng bụng nữ sinh có một vết thương, xung quanh vết thương có vài vết xước do va quẹt, Hàn Bân hỏi, “Trong cơ thể cô ấy không phát hiện bất kỳ loại thuốc nào sao?”
Pháp y cũng ở bên cạnh, đáp, “Đúng vậy.”
Hàn Bân nói, “Nếu cô ấy tỉnh táo lúc bị đâm, sao có thể không phản kháng?”
“Bị đánh ngất trước?”
Pháp y nói, “Đầu cô ấy không có vết thương nào, nhưng có lẽ có người có thể đánh ngất người khác mà không tạo thành thương tổn?”
Dương Tư Mịch nói, “Không, nhìn vết thương trên thi thể là biết người hành hung không chuyên nghiệp đến thế, trừ khi người đó rất may mắn.”
Trình Cẩm suy nghĩ rồi nói với pháp y, “Xin hãy chuẩn bị một mẫu xét nghiệm cho chúng tôi.”
Pháp y ngẩn ra, đáp ứng, đi lấy mẫu, Diệp Lai đi theo, vỗ vai anh ta nói, “Đừng để bụng nhé, anh làm rất tốt, chúng tôi cũng chỉ làm theo phép thôi.”
Pháp y lắc đầu, “Sẽ không đâu, tôi biết chỗ các cô nhất định có thiết bị tốt hơn, đây không phải vấn đề năng lực của tôi.”
Diệp Lai có chút thiện cảm với người đàn ông này, cô cười nói, “Không sai.”
Sau đó, Trình Cẩm gọi người mang mẫu về cục.