Bộ Hoan giả vờ ho mấy tiếng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, “Lão đại, thật ra rất nhiều người cảm thấy tổ đặc án chúng ta quá chơi trội, nên nếu truyền ra scandal gì bọn họ sẽ rất mừng.”
Trình Cẩm kinh ngạc, “Scandal? Ví dụ tôi và Tư Mịch là đồng tính luyến ái? Tham gia hoạt động là có thể chứng minh? Tôi tưởng phải chụp được cảnh chúng tôi lên giường không mảnh vải che thân mới được chứ?”
Chỗ này bản QT là “thượng sàng đích □□”, mình edit theo suy đoán.
Lần này Bộ Hoan lại ho mấy tiếng, là ho thật, “… Chuyện này chỉ có thể nói chỉ số IQ và năng lực của bọn họ có hạn.”
Không biết là ai bày ra cái bẫy gì nhưng nghe nói người đánh cờ biết đặt bẫy đều là người nhìn xa trông rộng, Trình Cẩm nghĩ đối phương muốn cho anh nghỉ sao? Vấn đề tác phong cá nhân cũng không đến mức làm anh bị khai trừ, vậy chỉ có thể là tạm thời đình chỉ.
Trình Cẩm nói, “Vậy cứ theo ước nguyện của người đó đi, dù sao tôi và Tư Mịch cũng cần ngày nghỉ.”
Diệp Lai hơi hoảng, “Lão đại? Xảy ra chuyện gì sao?”
Trình Cẩm cười trấn an cô, “Không có chuyện gì.”
Diệp Lai nghe được thì nghiêm túc gật đầu.
Hoàng Bân và Tăng Trúc nhìn nhau, xem ra tình cảnh của Trình Cẩm cũng không tốt lắm.
Đến một giờ khuya, có mấy nam sinh mặc y phục rực rỡ phát số cho người ghi danh, mỗi cặp tình nhân dự thi có thẻ số giống nhau, đó là hai miếng giấy dán huỳnh quanh hình tròn, có thể dán lên người. Một nam sinh phát số đi đến chỗ Trình Cẩm và Dương Tư Mịch hỏi, “Hai ngài đây có tham gia không?”
Trình Cẩm cười nói, “Được, vậy tham gia đi.” Nam sinh vội phát một cặp số cho họ.
Gần đó có người bất mãn, “Không phải hết thời hạn ghi danh thì không thể ghi danh hả?”
Bên cạnh lại có người nói với hắn, “Anh ồn ào cái gì! Người khác lần đầu tiên tới không biết thời gian ghi danh không được chắc?”
Có người cười nói, “Một đôi ngay trước mắt thế này, anh không muốn nhìn cũng không thể không cho bọn tôi nhìn chứ.”
…
Tham gia hoạt động này có mười sáu đôi, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch vừa vặn là số mười sáu. Nội dung hoạt động không phức tạp, chỉ là tiết mục tương tác đơn giản.
Tiết mục đầu tiên là “Thần giao cách cảm” cũ rích, quy tắc là một người xem thẻ rồi nói hoặc dùng động tác mô tả, người còn lại sẽ đoán; tiết mục thứ hai là biểu diễn tài năng; thứ ba là trả lời một vài câu hỏi đặc biệt xem xem đôi nào trả lời tốt nhất.
Những người dự thi ngồi trên ghế sofa hai bên sân khấu. Rất nhanh, tiết mục đầu tiên bắt đầu, dựa vào bốc thăm quyết định đôi nào lên trước, Trình Cẩm bốc được vị trí thứ chín, sau khi xem mấy đôi biểu diễn, Trình Cẩm cảm thấy quá ngu rồi, đặc biệt là những người làm động tác đần độn, trước kia anh chưa từng chơi nên thấy quái dị. Dương Tư Mịch không có phản ứng gì, tùy tiện liếc nhìn rồi nhắm mắt dựa vào Trình Cẩm nghỉ ngơi.
Diệp Lai nói, “Lão đại ở trên đó chắc chắn rất không kiên nhẫn.”
Tăng Trúc nói, “Bọn họ cũng quá…” Hắn chưa nghĩ ra từ nào để hình dung, “Những người khác ngồi ngay ngắn, bọn họ lại trước mắt bao nhiêu người thế này… cũng không khiêm tốn chút.” Thật ra không phải tất cả người dự thi đều ngồi nghiêm chỉnh, cũng có người thân mật nhưng phách lối đến độ dựa vào ngực người kia ngủ quả thật chỉ có Dương Tư Mịch và Trình Cẩm.
Hoàng Bân xem biểu diễn trên sân khấu, “Vẫn ổn mà, dù sao trước đó họ cũng như thế, nhưng họ là một đôi thật à?”
Bộ Hoan nhún vai, “Bọn họ hình như thực sự không phải mối quan hệ bình thường.” Hắn vừa nói vừa cười, “Chẳng qua nếu tôi và một cô gái hằng ngày thân mật như thế nhưng không xảy ra quan hệ tình dục thì quá kinh dị. Tôi thấy nếu họ cứ giữ cách sinh hoạt như bây giờ, chắc chắn sớm muộn gì cũng điên.” Bộ Hoan nói xong thì thấy Trình Cẩm hình như nhìn thoáng qua chỗ họ, hắn giật mình, nhỏ giọng hỏi Diệp Lai, “Cậu ấy không thể nào nghe được anh nói gì ha?”
Hoàng Bân nói, “Có khả năng, hình như đàn anh có nghiên cứu đọc khẩu hình.”
“… Tại sao không ai nói anh biết.” Bộ Hoan u oán nhìn Diệp Lai.
Diệp Lai cười trên nỗi đau của người khác, “Không phải em không nói cho anh mà là em cũng không biết.”
Rất nhanh đã đến lượt Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, Trình Cẩm chọn làm bên mô tả nhưng một động tác anh cũng không làm, ví dụ như thấy chữ “gà trống” anh sẽ dùng lời nói mô tả rằng loại gia cầm trái ngược với vịt mẹ, Dương Tư Mịch thế mà đoán đúng. Sau đó thấy “chim cánh cụt”, Trình Cẩm liền nói loài vật QQ… Gặp từ nào thật sự không dễ hình dung anh sẽ bỏ qua.
Vốn là năm phút trả lời mười câu là được, kết quả chưa tới hai phút Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đã chơi xong, nhưng chỉ đoán tám câu, bỏ qua hai câu, người chủ trì nói đây tuy không phải thành tích quá tốt nhưng là nhanh nhất.
Diệp Lai cười, “Đáng tiếc Tiểu An không ở đây, nếu không chắc chắn em ấy lại kêu quá ngầu.” Có điều tuy không ai hét lên nhưng vẫn gây náo động nhỏ, hai anh đẹp trai trên sân khấu quá “hờ hững”, khá thú vị.
Mấy chục phút sau tiết mục thứ hai bắt đầu, hầu hết những người dự thi đều biểu diễn hát nhảy, lần này Trình Cẩm và Dương Tư Mịch biểu diễn thứ ba, Trình Cẩm suy nghĩ cuối cùng định ném phi dao, người chủ trì lập tức lập tức tìm tấm gỗ dày dựng trên sân khấu, Dương Tư Mịch giang hai tay đứng trước tấm gỗ, Trình Cẩm cầm dao nhỏ cả buổi không động đậy, người phía dưới bắt đầu ồn ào, Trình Cẩm cười nói, “Em ấy không thể đứng đó, tôi không ra tay được, anh tới đứng đi.” Anh chỉ người chủ trì.
Người chủ trì lệ rơi đầy mặt, tại sao chủ trì tiết mục còn có thể nguy hiểm tính mạng?!
Diệp Lai nhảy dựng lên, chạy đến trước sân khấu giơ tay, “Em lên! Em lên!” Những người khác thấy một cô gái to gan như thế, nhất thời có không ít người kích động.
Người chủ trì gượng cười, nói, “Loại chuyện chơi nổi này vẫn là để tôi làm đi.”
Hắn không thể không anh dũng hiến thân, hắn bị thương còn có thể xem như tai nạn lao động nhưng nếu khán giả bị thương thì sẽ là chuyện nghiêm trọng. Chẳng qua dù tim người chủ trì đập nhanh đến sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, khán giả phía dưới cũng đều nín thở nhưng kết quả lại hoàn mỹ, năm con dao đều găm chặt vào tấm gỗ ở vị trí sát tứ chi và đầu của người chủ trì.
Người chủ trì thoát chết trong gang tấc thở phào một hơi thật to, đang chuẩn bị đi ra tiếp tục kiếp chủ trì thì Dương Tư Mịch đến bên Trình Cẩm hỏi, “Không phải muốn tiết mục hai người biểu diễn sao?” Trên tay hắn cũng cầm phi dao.
Người chủ trì khóc không ra nước mắt, khán giả dưới sân khấu cũng rít gào. Đương nhiên sau đó vẫn là kết quả hoàn mỹ, hơn nữa khiến người ta nhìn mà than thở chính là dao Dương Tư Mịch ném ra đều găm vào đúng chỗ dao của Trình Cẩm từng găm, khán giả phát ra tiếng thét chói tai muốn bật tung nóc nhà.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch quay lại chỗ ngồi ngồi xuống, Dương Tư Mịch tiếp tục ngủ, bây giờ không còn ai cho rằng họ khoa trương nữa, rất nhiều người duỗi cổ quan sát họ, cảm thấy họ quá khiêm tốn, sao mới đi ra một chút đã trốn vào xó xỉnh lại rồi? Ngồi nhích tới chút cho bọn tôi nhìn rõ coi.
Tiết mục thứ ba là trả lời câu hỏi, người chủ trì đọc câu hỏi xong, mọi người viết đáp án lên bảng nhỏ, đều là mấy vấn đề tình cảm, câu trả lời hầu hết đều giống nhau.
Cuối cùng là tính tổng điểm, chính là điểm mỗi tiết mục cộng với khán giả bỏ phiếu, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch xếp hạng hai. Ba hạng đầu phải tiếp tục tranh tài chọn ra hạng nhất.
Trình Cẩm hỏi hai đôi dự thi khác, “Chúng tôi muốn cái thuyền, các bạn có ai muốn không? Không có thì để lại cho chúng tôi nhé.” Hai đôi kia đều rất dễ nói chuyện, đồng ý ngay. Trình Cẩm liền kéo Dương Tư Mịch xuống sân khấu.
Người chủ trì vội cản họ lại, “Hoạt động còn chưa kết thúc mà.”
Trình Cẩm nói, “Không cần so, chúng tôi chính là hạng ba, đừng quên thuyền là của chúng tôi.”
“…” Người chủ trì rất muốn hung hãn cản người nhưng nghĩ tới kỹ thuật ném dao của họ, hắn rút lui.
Rất nhiều khán giả cũng hô hào muốn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch so nốt, họ đương nhiên sẽ không nghe theo, hai người trực tiếp xuống sân khấu, không ai dám động tay cản mà chỉ phàn nàn bằng miệng, mấy người cố tình mắng chửi sau khi bị Trình Cẩm liếc thì hậm hực ngậm miệng.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch về chỗ của tổ họ.
Bộ Hoan nhìn quanh nói, “Lần này hai cậu đắc tội tất cả người trong quán bar rồi.”
Diệp Lai nói, “Lão đại, người hi vọng hai anh tham gia tiết mục rốt cuộc muốn làm gì? Em nghĩ không ra như bây giờ thì người đó có thể đạt được mục đích gì…” Sau đó cô liền thấy hai đôi người yêu còn tranh tài trên sân khấu làm một động tác thân mật – hôn. Bọn họ đang so đôi nào có thời gian hôn dài hơn. “Thô tục quá đi!” Diệp Lai cảm khái nói. Cô hơi tiếc nuối liếc nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch.
Trình Cẩm thở dài, “Thật phiền phức.”
Chỉ muốn bọn tôi hôn một cái? Được, hôn cho mi xem.
Trình Cẩm nghiêng người sang, giơ tay sờ tóc Dương Tư Mịch, sau đó sấn tới hôn hắn. Dương Tư Mịch rất tự nhiên một tay ôm cổ Trình Cẩm, một tay vòng lên lưng anh. Ban đầu họ chỉ môi dán môi, rất nhanh đã phát triển đến hôn sâu. Dương Tư Mịch học rất nhanh, hắn nhớ kỹ động tác của Trình Cẩm rồi lập tức tập trung thực hành.
Hai người càng hôn càng dữ dội. Dương Tư Mịch luôn cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn muốn nuốt luôn Trình Cẩm. Tay phải Trình Cẩm đã lọt hẳn vào mái tóc Dương Tư Mịch, nâng gáy hắn, kéo hắn về phía mình, tay trái cũng dán chặt lưng Dương Tư Mịch… Trình Cẩm hoảng hốt nghĩ nên buông Dương Tư Mịch ra nhưng tay lại không nhúc nhích, hoặc không cách nào nhúc nhích, tiếp theo anh liền đánh mất khái niệm thời gian.
Không biết qua bao lâu, hai người mới dừng lại nghỉ lấy hơi.
Trình Cẩm nói, “Có thấy ai chụp lén không?”
“…” Đám Diệp Lai trợn tròn mắt nhìn đến giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần ánh mắt rời rạc ngơ ngác nhìn nhau.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch tách ra, ngồi thẳng, anh thấy tóc Dương Tư Mịch hơi rối bèn giúp hắn vuốt lại ngay ngắn, “Mấy người không phát hiện ra một người khả nghi nào?”
Bộ Hoan bật thốt, “Bọn tôi bị dọa! Đâu có rảnh đi chú ý người khả nghi gì chứ. Chú ý duy nhất là thời gian hai cậu hôn dài hơn mấy người trên sân khấu kia kìa, nếu hai người thi tiếp chắc chắn đạt hạng nhất.”
Diệp Lai đạp Bộ Hoan một phát, Bộ Hoan nhe răng nhếch miệng chịu đựng không kêu lên, Diệp Lai nói, “Lão đại, người chụp lén chắc chắn rất cẩn thận không để chúng ta phát hiện ra, dù sao cũng là người cùng nghề, có ngu hơn nữa cũng không đần đến mức đó.”
Trình Cẩm gật đầu, “Tốt, vẫn còn một cái đầu tỉnh táo.” Anh cười, “Vậy bọn anh đi trước, tám giờ sáng mai tập hợp ở gian phòng chiều nay anh nghỉ. Mọi người muốn nghỉ ngơi cũng có thể chọn một gian phòng trên tầng đó, nhớ kỹ không được vào nhầm phòng của anh.” Anh nói xong liền kéo Dương Tư Mịch đứng dậy chuẩn bị đi, lúc này chợt nhớ tới một việc bèn dừng lại, “Cái thuyền kia, Diệp Tử bảo bọn họ gói lại rồi để vào xe chúng ta nhé.” Sau khi nói xong, hai người rời đi.
Tăng Trúc nói, “Giờ cũng sắp ba giờ rồi, tám giờ tập hợp? Bọn họ tự nhiên đi nghỉ ngơi, chúng ta thì sao?”
Diệp Lai nói, “Chúng ta cũng có thể đi nghỉ ngơi, chỉ cần cam đoan lúc tập hợp sáng mai sẽ không hỏi gì cũng không biết là được.”