“Đi! Phúc Mộc Chu chợt quát lên.
Khí Vận Kim Long quanh người hắn ta lập tức bơi về phía Thạch Kiên.
“Dưỡng Thần ngũ trọng thiên, cho dù điều động số mệnh của cả một một triều đại thì nhiều lắm cũng chỉ phát huy được thực lực bát trọng thiên, không biết tự tin này ngươi đào ở đâu ra nữa” Thạch Kiên nhếch miệng cười.
Hai chân vẫn đứng im tại chỗ, trong đâu không hề có tí tẹo suy nghĩ tránh né nào.
“Đồng Giáp Kim Cương Thân” Thạch Kiên nặng nề quát một tiếng.
Da dẻ trên dưới toàn thân đều xảy ra biến hoá, giống như được dát lên một lớp kim loại màu vàng.
Phù.
Thạch Kiên phun nhẹ ra một ngụm trọc khí, tay phải nằm chặt ngưng tụ sức lực, ngay lúc Kim Long tới trước mặt thì đột ngột đánh ra một quyền!
Rầm!
Khí Vận Kim Long giống như được ngưng tụ thành thực chất, trong nháy mắt đã ầm ầm vỡ vụn!
“Cái gì?” hai mắt Phúc Mộc Chu trợn tròn.
Trong suy nghĩ của hẳn ta, cứ cho là Thạch Kiên có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể dùng một kích đánh tan Khí Vận Kim Long của mình mới đúng.
Nhưng hiện tại, những việc xảy ra trước mắt thật sự đã vượt quá dự liệu của Phúc Mộc Chu.
“Đây, đây là pháp môn Địa giai" rõ ràng là Phúc Mộc Chu cũng có chút kiến thức, chỉ nhìn thoáng qua đã nói ra được phẩm cấp của công pháp mà Thạch Kiên đang thi triển
“Ồ, xem ra vị hoàng đế vương triều như ngươi cũng không phí công làm, coi như có chút kiến thức” Thạch Kiên dùng giọng điệu giễu cợt nói.
Phúc Mộc Chu nhìn chằm chằm hai kẻ đến không mang ý tốt ở trước mắt. Khuôn mặt vốn đang nhíu của hắn ta đột nhiên giãn ra. Biểu cảm trăm trọng chớp mắt đã thay đổi, vui vẻ nhướng mày nói.
"Tới rồi!"
Vừa mới dứt lời, một âm thanh giống như thiên lôi giáng xuống, bất ngờ vang lên
“Chính là hai người các ngươi mưu toan đụng đến đồng minh của Bách Lý Tông?"
Một vị lão giả tóc hoa râm, mặc áo bào màu lam xuất hiện từ trong hư không,
Sau lưng lão giả còn có hai gã nam tử trung niên khí thế không tầm thường.
“Thạch Kiên cảm nhận được ba luồng khí tức mạnh mẽ trên bầu trời, hai mắt hẳn ta lập tức nheo lại. Thảo nào, tự nhiên Phúc Mộc Chu lại không còn sợ hãi nữa, hoá ra là gọi đồng bọn đến giúp đỡ.
Tuy không biết đối phương đã gọi người tới vào lúc nào, nhưng Thạch Kiên sẽ không vì vậy mà cảm thấy nghiêm trọng này kia.
“Một lão già Dưỡng Thần bát trọng thiên, hai tên sắp già Dưỡng Thần thất trọng thiên, xem ra Bách Lý. Tông trong miệng ngươi cũng chẳng có gì hơn” Thạch Kiên không quên hướng về phía Phúc Mộc Chu, giễu cợt nói.
Nhưng người sau lại cười lạnh, nói:
“Đại tông môn lục phẩm ngoại trừ việc có rất nhiều cao thủ Dưỡng Thần Cảnh, thì còn có nắm giữ rất nhiều công pháp cùng pháp bảo cực kỳ mạnh.
Riêng điểm này đã đủ để bọn họ kéo ra một ranh giới cực lớn với các thế lực thất phẩm!”
Nói xong, Phúc Mộc Chu nhìn về phía ba vị trưởng lão Bách Lý Tông đã vượt đường xa đến đây, chắp tay nói: “Cảm tạ Bách Lý Tông đã sẵn lòng ra tay tương trợ, Phúc Mộc Chu nguyện khắc ghi trong tâm khám."
“Ha ha ha, Phúc quốc quân khách khí rồi. Yên Thủy Vương Triều là minh hữu của Bách Lý Tông, bằng hữu gặp phải khó khăn, đương nhiên chúng ta không thể làm như không thấy. Chứ đừng nói chỉ đến việc quý tử còn là thiên tài được khen ngợi là trăm năm mới gặp, có hy vọng bước vào Động Phủ Cảnh ở Bách Lý Tông”
Tam trưởng lão Bách Lý Tông, Chu Nguyên dẫn đầu cười ha hả nói.
Chợt.
Chu Nguyên đem ánh mắt hướng về phía hai người Thạch Kiên, tròng mắt hơi híp lại.
“Hai gã Dưỡng Thần bát trọng thiên... Huyết Sát Các cũng không phải là thứ đơn giản, thế mà lại có cường giả như các người quên mình phục vụ, chẳng qua.. Tán tu trước sau gì cũng vẫn là tần tu, so với tu luyện giả đến từ tông môn lục phẩm như chúng ta thì vẫn kém một quãng lớn”
Chu Nguyên cười nhạt một tiếng: “Thanh Liên kiếm”
Một thanh trường kiếm màu xanh dài đến ba thước xuất hiện trong tay của lão ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!