Du Vô Gian cười cười với nữ tử, tay phải làm động tác 'suỵt”.
Du Vô Gian xoay người nhìn về phía ngoài cửa,
Giao cho ngươi đấy” Liễu Trì Vân mở cửa, bước vào trong phòng.
“Sư, sư tôn, nhiệm vụ mục tiêu đã bị tiêu diệt vậy...” giọng nói của Liễu Trì Vân có chút gấp gáp.
uy bản thân vừa giết tên công tử bột cưỡi ngựa kia, nhưng dù sao trong tay đối phương cũng dính đầy máu tươi, vì giết kẻ xấu cho nên cảm giác tội lỗi trong lòng cũng không quá lớn.
Nhưng bây giờ...
Du Vô Gian nghe vậy, hỏi: “Có phải là ngươi sợ bản thân sẽ lạm sát người vô tội đúng không?”
Trì Vân im lặng.
Sở dĩ lúc trước ở Liễu gia hẳn ta không hề cảm thấy sợ hãi là vì phẫn nộ đã làm đầu óc choáng váng.
Bây giờ đại thù đã báo, tâm tính của hắn đã không khác gì người thường từ lâu rồi.
Bảo hắn ta ra tay giết người, hơn nữa còn là một nữ nhân, hắn ta thật sự không có cách nào xuống tay được.
Thấy Liễu Trì Vân không nói lời nào, Du Vô Gian tựa đầu tới gần bên tai hẳn ta, nói: “Nếu là như vậy thì ngươi cứ yên tâm đi. Trước đó ta đã điều tra qua, nữ nhân này từng mê hoặc gã Thục Phá Phong, cuối cùng thành công nội ứng ngoại hợp, đuối nguyên phối đã có thai ba tháng ra khỏi cửa, dẫn tới việc nàng ấy khó sinh mà chết, một xác hai mạng!"
Nghe xong, Liễu Trì Vân vô thức siết chặt hai nắm tay, giống như đang nhớ lại một tít chuyện cũ.
Hắn ta lập tức rút ra một cây chủy thú từ bên hông, trong mắt hiện lên sát ý, từ từ đi về phía nữ tử kia.
“Ư ưm..” Mặc dù nữ tử rất sợ hãi, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng nói chuyện được, chỉ có thể dùng đôi mắt căm hận, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Xoạt!
...
Khoảng chừng một phút sau, Du Vô Gian mang theo Liễu Trì Vân nội tâm vẫn còn chút sợ hãi đi ra ngoài.
Vừa đẩy cửa, lại phát hiện có người vẫn luôn đứng ở bên ngoài.
Du Vô Gian nhìn thấy đối phương, hai mắt không khỏi khẽ híp lại.
Không chờ Du Võ Gian mở miệng, người kia đã chập tay với hẳn ta trước, nói: “Sai dịch nha môn Tả Chính Thiên, ở đây, thay mặt tất cả bách tính cảm tạ hai vị đại hiệp đã loại trừ một tai hoạ cho Vương Nguyên huyện chúng ta!”
Nếu như Thục Phá Phong đã mà nhìn thấy người đang đứng ở đây, tất nhiên sẽ nhận ra tên sai dịch này chính là kẻ sáng sớm hôm nay đã bẩm báo với mình Về vụ tai nạn trên đường.
“Cảm tạ thì không căn, giữa ngươi và ta chẳng qua chỉ là quan hệ lợi ích mà thôi.”
“Đi thôi” Du Vô Gian nhìn về phía Liễu Trì Vân, nói.
Liễu Trì Vân gật đầu.
Hai người cứ như vậy, nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh Tề Chính Thiên.
Trong nháy mắt, Tẽ Chính Thiên nhìn về phía phía phủ huyện lệnh, vẻ mặt bất định, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu hắn ta:
“Nếu lo lắng bên kia sẽ thất bại thì không cần thiết. Lần này Huyết Sát Các phái ra một người còn mạnh hơn ta gấp mấy lần!"
Tề Chính Thiên ngẩn ra, xoay người lại thì phát hiện bóng dáng hai người kia đã biến mất từ lâu.
...
Cùng lúc đó.
Huyện lệnh phủ.
Thi thể giống như cỏ rác ngã trong vũng máu.
Huyện lệnh Vương Nguyên huyện, Vạn Hào Thiên lúc này đã lộ ra vết máu nơi khóe miệng, ngã dựa vào bờ tường, run như cầy sấy nhìn tình cảnh trước mắt
“Cha, cha cứu ta, cứu ta...” Vạn Kim Quán vẻ mặt kinh sợ đứng trước mặt Vạn Hào Thiên, phía sau hắn ta là một gã sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân.
“Chờ một chút. Huyết Sát Các các ngươi muốn gì đều có thể nói với bổn huyện lệnh, nhưng ngàn vạn lần đừng làm hại nhĩ tử của ta” Giọng nói Vạn Hào Thiên mang theo chút run rẩy.
Từ sau khi mất đi khả năng kia, Vạn Kim Quán chính là tôn tử duy nhất của Vạn gia.
Đối với đứa con trai này, có thể nói là ông ta đã bảo vệ đủ đường, chuyện gì cũng chiều theo ý hắn.
Nếu không có đứa con này, Vạn gia bọn họ coi như đã hoàn toàn tuyệt hậu.
“Muốn gì à? Rất đơn giản, chúng ta chỉ căn. mạng của các ngươi!"
Thanh đao mà sát thủ đang gác trên cổ Vạn Kim Quán bất ngờ rạch một đường.
Chớp mắt động mạch cổ đã bị cắt đứt, máu phun lên tận trời.