Đường phố ở bên ngoài.
Một hài đồng máu me bê bết nẵm liệt tại chỗ.
Nữ tử còn lại được nghỉ là mẫu thân của hài đồng, đang không ngừng gào khóc với hài đồng đã tắt thở.
Còn thủ phạm chính là nam tử thanh niên trong bộ trang phục sang trọng.
Điều trước tiên nam tử thanh niên nhìn không phải là hài đồng đã bị mình tông chết mà là nhìn con ngựa trắng có vài vết thương nhỏ ở bên cạnh mình.
“Lân Long à, không sao chứ Lân Long, ôi, đều tại kỹ năng điều khiển của ta vẫn chưa thuần thục, mi không bị ngã thương chứ”
Nam tử thanh niên nhìn vết thương nhỏ ở chân phải trước của con bạch mã với vẻ mặt vô cùng áy náy.
Sau đó ngay lập tức quay người sang mẫu thân của hài đồng bị vô tình tông chết do kỹ năng điều khiển không thuần thục của mình, dẫn đến cho ngựa lao vào đám đông.
Cau chặt mày nói: "Khóc cái gì mà khóc? Không phải chỉ là tông chết người thôi sao? Lát nữa ta đền mười mấy lượng vàng cho ngươi, ngươi về sinh thêm một đứa nữa không phải là được rồi sao?”
Hừ!
Một câu nói khiến cho mọi người kinh ngạc!
Thậm chí đến đám đông ăn dưa đang vây quanh xem cũng không khỏi nổi gân xanh muốn ra tay với nam tử thanh niên khi nghe thấy những lời này.
Nhưng ngay sau đó đã bị ngăn lại.
“Ngươi điên rồi à, cha của hẳn ta chính là huyện trưởng của Vương Nguyên huyện đấy, nghe nói tổ tiên của hẳn ta có quan hệ với một vị cao thủ Dưỡng Thần Cảnh, những thường dân như chúng ta không thể đắc tội được với loại người này đâu”
"Dưỡng Thần Cảnh thì đã sao? Như thế nào? Sau lưng có lai lịch thì có thể hống hách lộng hành, coi mạng người là rơm rác sao?”
“Vậy những thường dân như chúng ta còn căn những quan chức làm cái gì?"
Nam tử đó không khỏi tức giận nói.
Ngay khi lời nói vừa thốt ra thì lập tức bị người bên cạnh bịt miệng lại.
“Suỵt, nhỏ tiếng lại, đừng để người khác nghe thấy”
“Vài ngày trước, cũng có người làm như thế giống như ngươi, đánh người này một đấm, ngươi đoán cuối cùng cái tên đánh người đó như thế nào?"
“Trực tiếp đi ăn cơm tủ mười mấy năm!"
"Ôi! Chỉ đáng thương thay cho cặp mẫu tử này”
Ngay sau đó thì truyền đến vài giọng nói vang vọng từ trong đám đông.
“Nha môn làm việc, người không phận sự tránh ra!"
Ba nha dịch đi theo sau lưng Thục Phá Phong chạy ra.
Khi nhìn thấy Thục Phá Phong thì nữ tử không ngừng khóc lóc quay người lại chỉ về phía nam tử thanh niên rồi lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: “Đại nhân nhất định phải lấy lại công bằng cho tiểu nhân. Tiểu nhân với Niệm Nhi đang đi ở một bên, nào ngờ tên súc sinh này lại lái ngựa tông chết Niệm Nhi!"
“Đúng, ta cũng nhìn thấy”
"Ta cũng vậy”
Một đám người ăn dưa ở bên cạnh đều lần lượt lên tiếng.
Mà trong đôi mắt của nam tử thanh niên đó lại không chút sóng gió, như thể chuyện đang xảy ra bây giờ chỉ là một chuyện nhỏ.
Thấy vậy.
Dưới ánh nhìn của đám đông.
Thục Phá Phong đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó ho khan một tiếng: "Khụ khụ, sau khi phán xét thì ta thấy người chịu trách nhiệm chính trong việc này chính là nó."
Tay phải của Thục Phá Phong lại chỉ về phía hài đồng đã qua đời.
“Hả? Ta không có nghe nhầm chứ.”
“Mẹ kiếp, đây đúng là lăn đầu tiên ta nhìn thấy có người nói xằng nói bậy một cách quang minh chính đại như vậy”
Nữ tử hai mắt khẽ đờ đẫn: “Đại nhân, ngài, ngài nói cái gì?”
“Thục Phá Phong nhằm mắt lại, sau đó nói với vẻ mặt cương trực công chính: “Ngươi xem trên lưng của hài đồng nhà ngươi có phải có một đoá hoa màu lam không”
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú.
Sau lưng hài đồng ngoài vết mau ra thì quả thực còn có một đoá hoa màu lam.
Khóe miệng của Thục Phá Phong nhếch lên: “Đóa hoa này tên là Lam Quy, còn con ngựa ở sau lưng công tử này tên là Bạch Lý Mã, khi con ngựa này ngứi thấy mùi hương của loài hoa này thì thông thường sẽ lên cơn nóng nảy, điều này cũng chính là lý do tại sao con ngựa lại vô duyên vô cớ mất kiểm soát tông vào nó thay vì tông vào ngươi”