Lúc đầu hắn ta cho rằng cảnh giới Nhục Thân Hậu Kỳ viên mãn thì tương ứng với sát thủ nhất đắng hoặc tam đẳng hàng chữ Nhân.
Nhưng khi biết được một vị cao thủ Động Linh Cảnh của Huyết Sát Các vậy mà chỉ là một sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân.
Hắn ta lập tức phát hiện ra rằng mọi thứ cũng không giống như những gì mà mình đã tưởng tượng.
Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân hóa ra lại tương ứng với một đại cảnh giới
Vậy từ đó suy ra, sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền là cảnh giới Dưỡng Thần, nhị đắng là... Tần Phá Hiểu không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Thậm chí trong lòng hẳn ta đã từng cho rằng đây chỉ là cách nói phóng đại của Huyết Sát Các.
Nhưng hiện tại...
“Hai, hai sát thủ nhị đẳng hàng chữ Huyền.. Chẳng lẽ là..”
Trần Phá Hiểu nuốt một ngụm nước bọt.
Từ lúc hắn ta sinh ra đến bây giờ, chưa bao giờ lo lắng và căng thẳng đến như vậy.
Dưới bức tường thành, Lưu Kiếm Công liếc nhìn Phong Thanh Trúc đang đứng phía sau.
Cũng không cảm nhận được một chút khí tức nào, Lưu Kiếm Công cau mày, nhìn Tôn lão nói: “Đây chính là cường giả mà ông nói ư?”
Nhưng lúc này dáng vẻ của Tôn lão cũng thất hồn lạc phách.
Ông ta không trả lời câu hỏi của Lưu Kiếm Công mà tự mình lẩm bẩm: “Kỳ lạ, làm sao khí tức lại biến mất rồi.."
“Này, ta còn thật sự cho rằng có cường giả nào đó tới đây đấy, một nữ tử yếu đuối trong tay ôm một cây đàn tỳ bà, Tôn lão, quẻ của ông sẽ không bói sai đó chứ?"
Nghe thế, nam tử lùn không nhịn được mà chế giễu một câu.
“Chính là vừa rồi còn khiến ta nơm nớp lo sợ, một nữ tử yếu đuối như thế thì sẽ có bản lĩnh gì chứ? Ôm đàn tỳ bà không phải là muốn đàn cho chúng ta nghe một khúc nhạc đó sao?”
Câu nói này khiến cho tất cả mọi người đều bật cười.
“Nữ tử này thật sự là báu vật, mọi người đừng tranh cướp với ta, nàng ấy là của ta."
Hồ Chính Nhất cường giả Dưỡng Thần tam trọng thiên đến từ Yên Thủy Vương Triều. Lúc này, ánh mắt của gã ta đang nhìn chấm chấm vào Phong Thanh Trúc đeo khăn che mặt, vạt áo màu xanh lá tung bay trong gió.
Sắc mặt gã ta lộ ra vẻ tham lam háo sắc. Không nói hai lời, cả người lập tức nhảy lên một cái, trực tiếp bay lên không trung.
Tay phải to khỏe vươn ra chộp về phía Phong Thanh Trúc, nhếch miệng cười nói: "Tiểu nương tử, hãy theo ta trở về đi”
Phong Thanh Trúc lại không hề làm ra bất kỳ hành động phản kháng nào.
Điều kỷ lạ là, lúc tay phải của Hồ Chính Nhất gần chạm vào Phong Thanh Trúc lại
“Động... không thể động đậy được”
Vẻ mặt của Hồ Chính Nhất bàng hoàng khiếp sợ.
Chỉ nhìn thấy cả người hẳn ta bị đông cứng trên không trung.
Không có cách nào nhúc nhích dù chỉ là một chút, sự tham lam trong mắt bỗng chốc biến thành khiếp sợ, nổi:
“Ta là Dưỡng Thần tam trọng thiên, làm sao có thể bị ngươi định thân, ngươi là ai?"
Phong Thanh Trúc không trả lời câu hỏi của hắn ta.
Nàng nhẹ nhàng ngõi xếp bằng ở dưới đất, đặt đàn tỳ bà lên vai và đùi, nói:
“Bây giờ ta sẽ gảy một bản đàn cho các vị nghe, mời các vị thưởng thức”
Một đoạn tiết tấu vang lên.
“Tang”
Lúc này tất cả mọi người vẫn chưa nhận ra được điều gì không bình thường.
Hai mắt Tôn lão nhìn thẳng, giống như đang nhớ lại một chuyện gì đó rất đáng sợ.
“Không hay rồi. Mọi người hãy nhanh chóng cắt đứt dây thần kinh ở ta!”
Đáng tiếc là.. lúc này đã muộn.
Giai điệu tưởng như nhẹ nhàng và êm ái bỗng nhiên đẩy nhanh tốc độ chơi.
“A, đầu của ta đau quá.”
“Không, đừng mà, nương đừng rời bỏ con."
"...."
Mười vạn đại quân tinh nhuệ bắt đầu xuất hiện Tình huống dị thường.
Mỗi một người ở Uẩn Linh Cảnh được đảo tạo bài bản cùng với những tu luyện giả đạt tới Nhục Thân Cảnh, lúc này đều ôm đầu quỳ trên mặt đất, vũ khí rong tay đều rơi xuống đất.
Có người kêu la thảm thiết.
Cũng có người đau khổ tột cùng.
Có thể nói là đầy đủ các trạng thái của cuộc sống.
“Khúc đàn này có vấn đề..."
Tất nhiên Lưu Kiếm Công cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn, hẳn ta đang muốn vận chuyển linh khí trong cơ thể nhưng lại phát hiện linh khí giống như bị giam cầm, không thể nào điều động được dù chỉ một chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!