“Lão bất tử, không ngờ đúng không? Ngày đại nạn buông xuống ta không chỉ đột phá đến thất trọng thiên mà còn tiếp tục tu luyện trăm năm nay, mãi cho đến khi kết thúc bế quan thì đã bước vào bát trọng, thiên!”
Liễu Phật Nhiên nhếch môi cười nói.
Trong lúc nội tâm Toại Quảng vẫn còn khiếp sợ không thôi, từ phía xa lại có một đạo khí tức cường đại hướng về phía bọn hẳn bên này.
"Bệ hạ, lão nô cứu giá chậm trễ, xin hãy thứ tội”
Chính là lão giả Động Linh lục trọng mặc đạo bào màu trắng.
Nhìn thấy đối phương, trong lòng hai người đều kinh ngạc vạn phần, đặc biệt là Toại Quảng.
Trong con ngươi vốn còn hiện vẻ lo lắng đối với tu vi cường đại của Liễu Phật Nhiên, khoảnh khắc này lại bị quét sạch hơn phân nửa.
Người tới chính là vị lão tổ kia của Phương gia, Phương Chính Quân.
Ông ta đã từng là thừa tướng trong thời kỳ Toại Quảng chấp chính.
Hai người chơi với nhau từ thuở thiếu thời đến lớn, có thể nói tình nghĩa giữa bọn hẳn rất sâu sắc.
Hai vị Dưỡng Thần lục trọng thiên đánh bại một vị Dưỡng Thần bát trọng thiên cũng không phải không có khả năng.
“Hừ, có thêm một người thì thế nào, thẳng lợi cuối cùng cũng sẽ nghiêng về Liễu gia ta.”
“Toại gia ngươi ngồi bảo tọa nhiều năm như vậy, giờ đây đến phiên Liễu gia ta ngồi một chút rồi”
“Kình Thiên Kiếm!”
Liễu Phật Nhiên lấy pháp bảo Huyền giai thượng phẩm của bản thân ở bên hông ra, phóng về phía Toại Quảng.
“Tặc tử sao ngươi dám?”
Phương Chính Quân quát lên, đồng thời nhấc pháp bảo phất trần trong tay lên.
Rất nhanh, một trận đại chiến trên bầu trời Lạc Li Thành bắt đầu.
Ở một bên khác cách Lạc Li Thành không xa cũng diễn ra đại chiến giữa các Dưỡng Thần Cảnh.
Một bên là gia chủ Phương Hùng Bá của Phương gia và Thái Thượng cung phụng Dưỡng Thần Cảnh nhất trọng thiên cùng với đông đảo cao thủ của Phương gia.
Bên còn lại là Liễu Thanh Phong của Liễu gia, còn có đám đầu sỏ của các đại thế lực ngầm.
"Liễu Thanh Phong ngươi thật to gan, dám ngang nhiên tạo phản!”
Phương Hùng Bá chỉ tay phải vào mũi Liễu Thanh Phong, phẫn nộ quát.
“Tạo phản? Không phải là bị các ngươi ép sao? Thật sự cho rằng ta không biết mấy trò mèo của Phương gia ngươi và vương thất chắc?"
“Hôm nay nếu không phải Phương gia ngươi và vương thất chết thì chính là Liễu gia ta vong!”
Liễu Thanh Phong nói xong, khí tức Dưỡng Thần tam trọng thiên bộc phát ra.
“Dưỡng Thần tam trọng thiên, ngươi đột phá?”
Phương Hùng Bá cả kinh.
Hắn vốn tưởng rằng Liễu Thanh Phong vẫn còn là Dưỡng Thần nhị trọng thiên bằng với hắn, không ngờ sau hơn mười năm không gặp đối phương vậy mà lại
đột phá rồi.
Thảo nào Liễu gia chỉ có hai vị Dưỡng Thần Cảnh thế nhưng lại dám công khai tạo phản.
Hóa ra là họ đã có tự tin từ lâu.
Một vị Dưỡng Thần tam trọng thiên cùng một vị Dưỡng Thần bát trọng thiên.
Quả thật họ đã có căn cơ tạm biệt vương thất cùng Phương gia.
“Dưỡng Thần tam trọng thiên thì đã sao, hai vị Dưỡng Thần nhị trọng thiên của chúng ta bắt tay hợp tác với rất nhiều đệ tử Phương gia còn sợ không đánh lại một mình ngươi cùng với đám ô hợp kia sao?“
Tuy rằng trong lòng Phương Hùng Bá kinh ngạc không thôi nhưng vẫn nói như vậy.
“Hừ, vậy cứ chờ xem, là kẻ nào tự rước lấy vong”
Liễu Thanh Phong cười chế giễu, sau đó quay đầu nhìn về đám thủ lĩnh của các thế lực ngầm lớn.
“Các vị nếu như hôm nay ai trợ giúp Liễu gia ta thành công ngồi lên đế vị, Liễu gia ta nhất định sẽ hậu tạ."
“Ra tay!"
Khi tiếng hô này vang lên, rất nhiều thủ lĩnh của thế lực ngầm đều đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó lần lượt lao tới chém giết với các cao thủ Động Linh mà Phương gia dẫn tới
Một trận chiến bắt đầu nổ ra.
“Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi”
Tại một phủ quận thủ cách Lạc Li thành khoảng trăm dặm.
Dạ Mệnh đứng trên tháp canh của phủ quận chủ, theo dõi hai trận chiến lớn đang diễn ra ở nơi xa, nụ cười trên khóe môi ngày cảng nồng đậm.
Sau đó hắn lập tức xoay người.
Phía sau một sát thủ nhất đắng hàng chữ Nhân đang nửa quỷ.
“Tình hình bên phía Liễu gia cùng Phương gia thế nào rồi?”
“Hồi bẩm các chủ đại nhân, sát thủ trong các đã đến thành trì mà Liễu gia cùng Phương gia đang có mặt."
“Bây giờ chỉ còn đợi mệnh lệnh của ngài, tiến hành tiêu diệt”
“Được. Vậy truyền lệnh của ta, hễ là người mang huyết mạch của Liễu gia cùng Phương gia trong. thành..."
“Giết không tha!"
Huyết quang vụt qua trong mắt của Dạ Mệnh.
“Tuân lệnh!"
Bên ngoài viện phủ của Liễu gia ở Thiên Vân thành.
Các thí thể lăn lượt ngã vào vũng máu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!