"Tuy là chỉ có tu vi Dưỡng Thần Ngũ Trọng Thiên, nhưng dưới sự tăng phúc liên tục không ngừng của Tứ Phương Long Nguyên Trận thì vẫn dư sức đánh bại ngươi” Toại Bình Thương tràn đầy tự tin nói.
Thảo nào từ đầu đến cuối, ngoại trừ kinh ngạc cùng chào mời ra thì Toại Bình Thương không hề lộ ra một chút lo âu hay sợ hãi nào.
Hoá ra đều bắt nguồn từ sức mạnh của Tứ Phương Long Nguyên Trận này.
“Dư sức? Ha, Ngân Thứ Thương!” Võ Trấn khinh thường cười một tiếng, không căn giữ lại thực lực nữa, rút trường thương màu bạc phía sau lưng ra.
“Bách Thương Thức - Quỷ Thương!”
Hai tay Võ Trấn nắm chặt cán thương, thân hình biến mất trong nháy mắt.
Soạt!
Chỗ đứng ban đầu chỉ để lại một tàn ảnh.
“Nhanh quá!"
Trong lòng Toại Bình Thương cả kinh, nhưng hắn ta cũng nhanh chóng bày ra phòng ngự.
Long khí đã thấy lúc trước lại một lần nữa hợp thành lá chẩn bảo vệ.
Chẳng qua so với lúc trước, long khí trên lá chắn lần này đã dày hơn rất nhiều.
Rầm!
Trường thương đột nhiên đâm vào bên trên lá chắn.
Khí lưu bùng phát dữ dội khiến bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng ong ong cộng hưởng.
“Vô dụng thôi, dưới sự củng cố của trận pháp, long khí của ta đã đạt đến đỉnh cao, trừ khi ngươi là cường giả bát trọng thiên trở lên, nếu không thì cần bản là không có cánh nào phá vỡ được!" Toại Bình Thương cười cười
Một giây kế tiếp, hắn ta đột nhiên cảm thấy phía sau cổ truyền đến một cơn đau
Toại Bình Thương hơi quay đầu.
Một gã nam tử mặc y phục phi ngư màu đen, chẳng biết lúc nào xuất hiện ở sau lưng hẳn ta, trên tay còn cầm một thanh trường đao dính máu.
Chờ đã..máu à?
Đôi mắt Toại Bình Thương hơi liếc xuống.
Đầu của mình đã bị chém rơi xuống đất
Hung thú là ai, không căn phải nói cũng đã rất rõ ràng.
Toại Bình Thương vừa chết, lá chắn long khí vốn luôn ngăn cản Võ Trấn cũng tan biến theo.
Võ Trấn thu hồi Ngân Thứ Thương, nhìn đôi mắt còn còn đang choáng váng cùng một cỗ thi thể không đầu trên mặt đất.
Lại nhìn về phía Hắc Vệ đột nhiên ra tay đã phá vỡ cục diện bế tắc, trên mặt không hề có gợn sóng nào.
Nếu là trước đây, với người đã ra tay cản trở ông ta chiến đấu thì Võ Trấn sẽ cực kỳ khó chịu.
Nhưng bây giờ ông ta đã không còn là đại tướng quân của vương triều nào đó nữa, mà chỉ là một sát thủ của Huyết Sát Các.
Nguyên tắc đầu tiên của sát thủ chính là giải quyết mục tiêu càng nhanh càng tốt.
Cho nên đối với cách Hắc Vệ đột nhiên nhúng tay trận đấu như vậy, Võ Trấn cũng không cảm thấy lòng đầy căm phẫn hay gì.
“Trận pháp chung quy cũng chỉ là vật bên ngoài. Thật ra ngươi thua cũng không phải là về mặt tu vi, mà là thua ở chỗ ngươi bỏ mặc không quan tâm chuyện triều chính, thua ở chỗ không quan tâm đến sống chết của lê dân bá tánh” Võ Trấn tự lẩm bẩm.
Ông ta nói không hề sai.
Mặc dù Toại Bình Thương không ngốc, nhưng lòng dạ nhỏ mọn, dã tâm cũng chẳng ra sao, chỉ lo đến chút lợi ít cỏn con trước mắt, dẫn đến việc toàn bộ quan lại trong triều đều tham lam, ra sức vơ vét của cải, gian thần nắm quyền.
Cho nên, việt bọn họ có thể đi vào kinh đô một cách dễ dàng như vậy thật ra là bởi vì đã mua chuộc được phần lớn quan thần vương triều.
Ngay cả Đốc Sát Sứ được xưng tâm phúc của vương thất, dưới mưu kế của Toán Loạn Thiên đã có không ít người bị Huyết Sát Các dụ dỗ tạo phản.
Không vì lý do gì khác.
Đại bộ phận bước chân vào Đốc Sát Sứ, có ai không phải là loại người trong lòng có chính nghĩa ôm theo suy nghĩ trừ gian diệt ác, trừ bạo an dân tiến vào nơi này chứ.
Đáng tiếc theo những nhiệm vụ phải chấp hành, bọn họ đã phát hiện sự tình phát triển không giống như mình đã tưởng tượng.
Quan lại bao che cho nhau, ngôn ngữ thiện xảo mà hành động lại thất thường.
Cái gọi là chính nghĩa, rốt cuộc lại trở thành công cụ để hôn quân gian thần đối phó với những kẻ yếu thết
Sao mà thật đáng buồn!
Hắc Vệ nói: "Mang đầu về đi, coi như nhiệm vụ đã hoàn thành trệt để. Việc này không nên chậm trễ, mau đi đi. Ta có thể cảm giác bên phía vương thất hẳn là còn ẩn giấu cường giả có tu vi không chênh lệch với ta bao nhiêu”
“Được”