Dạ Mệnh cười định hỏi dò một chút, không ngờ hư ảnh kim sắc không nói hai lời đã trả lời thẳng câu hỏi của Dạ Mệnh.
“Lão hủ là Trịnh Ngôn Cực, có điều so với danh tự này, ta càng thích tự xưng là Luân Ngôn Đại Đế hơn."
Bon chữ Luan Ngon Dại De vừa được thot ra thì moi người tren Thiên Nhân đảo đều xôn xao.
Đặc biệt là Kỷ Phong Trí, cả người ông ta đã run rẩy luôn rồi!
Ông ta nhớ Vô Tướng thánh địa từ xưa đến nay có chín vị Đại Đế, nổi danh nhất ngoại tru thanh chủ So Đại thì chính la Luan Ngon Đại Đế của Vô Tướng thánh địa.
Ở Tiên Huyền đại lục có không ít cổ tịch lưu truyền liên quan đến Luân Ngôn Đại Đế. Mà trong số những cổ tịch này, chuyện nổi tiếng nhất là việc Luân Ngôn Đại Đế lấy một địch hai, đánh nhau không phân cao thấp với hai vị Yêu tộc không biết tên đến từ Hoang Mạc đại lục.
Nghe nói tình cảnh đánh nhau khi đó là đã đánh nát mấy tòa bí cảnh, thực lực vô cùng kinh người.
"Ha ha ha, Luân Ngôn Đại Đế còn chưa chết, xem ra là thiên quyết của Vô Tướng thánh địa. Có Luân Ngôn Đại Đế ở đây, trong vòng trăm năm tới Vô Tướng thánh địa có thể tiến lên thêm một tầm cao mới!" Trong lòng Kỷ Phong Trí đang mừng như điên.
Mặc dù ông ta thân là phó thánh chủ của Vô Tướng thánh địa, nhưng có một ít bí mật của thánh địa chỉ có mình thánh chủ mới biết được.
Trong đó có liên quan đến chuyện Vô Tướng thánh địa còn có Đại Đế trấn thủ hay không. Không chỉ có ông ta, mà trong lòng toàn bộ trưởng giả và đệ tử trong Vô Tướng thánh địa đều hoài nghi về chuyện Đại Đế có còn sống hay không.
Sau khi Trịnh Ngôn Cực nói ra câu đó không lâu thì trong tay phải ông ta đã xuất hiện một thứ giống như mảnh vụn của kiếm gãy.
Những người có ánh mắt sắc bén, nhìn thấy mảnh vụn này đều giật mình.
“Đây là mảnh vụn của một pháp bảo Đế cấp thượng phẩm sao?"
Pháp bảo Đế cấp, vật cũng như tên, là sự tồn tại hiếm hoi giống như Đế Cảnh. Mặc dù trong chuyện lục đại thánh địa có thể trường tồn không suy có nguyên nhân lớn là vì liên quan đến mối nghi liệu Đại Đế có còn sống không. Nhưng cũng có không ít nhân tố khác, đó là vì lục đại thánh địa đang nắm giữ vài món pháp bảo Đế cấp.
Một khi sử dụng pháp bảo Đế cấp, chuyện đánh chết một đại năng Thánh Cảnh cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, có thể thấy uy nằng cường đại đến mức nào.
Trịnh Ngôn Cực nói ngay sau đó: "Đây là mảnh vụn của một pháp bảo Đế cấp thượng phẩm, là do lao hủ tìm được trong một tiểu thế giới."6
"Lần này là do Vô Tướng thanh địa có lỗi trước, cho nên xem như Vô Tướng thánh địa ta nhận lỗi đi được không?"
Dạ Mệnh suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Bổn tọa sẽ nhận vậy."0
Mảnh vụn kiếm gãy cứ thế bay đến trong tay Dạ Mệnh, hắn nhận lấy rồi xem thật kỹ.
Đúng là một món pháp bảo Đế cấp thượng phẩm chân chính, không thể nghi ngờ gì nữa.
Hắn khẽ động ý niệm, thu hồi mảnh vụn lại.
Ánh mắt Dạ Mệnh nhìn về phía đám người của Phong Nguyệt Tuyết.
“Đi thôi."
Vạn Thánh nghe vậy thì gật đầu một cái, nhìn về phía ba người Liễu Trì Vân rồi nói: "Đi thôi."0
“Vâng."
Cứ vậy, Dạ Mệnh và bốn người Vạn Thánh cuối cùng cũng chậm rãi biến mất trong ánh mắt của tất cả mọi người.
“Các ngươi cũng giải tán được rồi."
Ánh mắt Trịnh Ngôn Cực nhìn về phía người trên Thiên Nhân đảo.
“Đa tạ Luân Ngôn Đại Đế ra tay cứu giúp." Thục Ôn Thư dẫn đầu chắp tay nói.
Những người còn lại thấy vậy cũng nối đuôi theo, chắp tay nói làm cảm tạ.0
Cùng luc đo, Thuc On Thư lai noi voi Trinh Ngon Cực: "Co the hỏi Dại Đe một chuyện được không?"
"Nói đi." Trịnh Ngôn Cực cũng không từ chối.4
"Xin hỏi Đế lộ đã bị chặt đứt hay chưa?"
Trịnh Ngôn Cực nghe vậy thì cười nói: "Trong lòng ngươi đã có câu trả lời rồi, hà tất phải hỏi lại lão hủ?"
Dut loi, hu anh kim sac cua Trinh Ngon Cực lập tức tan biến.
Nhưng cho du la vậy, tat ca mọi nguoi ở chỗ nay đeu rat lau cung không thể rời đi.
Một Đại Đế cũng đã có thể khiến bọn họ hoảng hốt hồi lâu, vậy mà lại xuất hiện tận hai Đại Đế. Gần vạn năm nay cũng chưa từng xảy ra chuyện lớn như vậy đâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!