Phập!
Chúc Nguyên Dung đại ra nhìn tia máu mãnh liệt phun trước mặt, sau đó mới khôi phục tinh thần.
Hắn phát hiện bàn tay phải của mình bị người ta cắt xuống rồi. Máu tươi từ miệng vết thương phun ra như suối!
Chúc Nguyên Dung chửi thề một tiếng, vừa xong còn cười rất tàn nhãn, thoáng cái khiếp sợ không thôi.
“Địch tập, toàn bộ cảnh giới!” Chúc Nguyên Dung cao giọng nói. “Người đâu? Ai vừa đánh lén ta?”
Hai mắt Chúc Nguyên Dung long sòng sọc, nhìn khắp bốn phương tám hướng nhưng đều không có nhận thấy được gì khác thường.
Chậc!
Chúc Nguyên Dung cắn răng nhịn đau đớn.
Tay trái vận linh khí bao trùm trên miệng vết thương, muốn nhanh chóng ngừng máu hoặc hòa hoãn tốc độ máu chảy. Hắn ta đưa mắt nhìn lại vị trí ánh
sáng trắng lóe lên kia rơi xuống đất.
Chỉ thấy cách đó trăm mét, mặt đất cứng rắn bị một khối lệnh bài đen đập ra một hố lớn. Có thể tưởng tượng tốc độ lệnh bài nhanh đến thế nào.
Ngay cả cao thủ Động Linh Tứ trọng thiên lại cũng không cảm giác được cái gì.
“Chúc... Chúc phó bang! Ngài... ngài không sao chứ?”
Chu Khuyết Đức đứng cạnh cẩn trọng hỏi.
Chúc Nguyên Dung giận rõ ra mặt: “Ngươi nói xem?”
Phát hiện bản thân nói sai, Chu Khuyết Đức vội vàng ngậm miệng.
Chúc Nguyên Dung tùy tiện nhìn về phía một tu sĩ Vu Thần Bang bên cạnh: “Nhặt thứ kia ra đây cho ta xem.”
Tu sĩ bị điểm danh nhanh chóng nghe lệnh đứng lên. Hắn ta dùng cả hai tay nhổ mạnh khối lệnh bài kia khỏi mặt đất, sau đó dâng cho Chúc Nguyên Dung. Trên lệnh bài chỉ có một chữ 'Sát' đỏ tươi như viết bằng máu.
Mặt trái lệnh bài khắc một đầu lâu ác quỷ, thật đến như nhiếp tâm thần người.
“Thứ này là cái quỷ gì?” Chúc Nguyên Dung không hiểu lệnh bài có ý tứ gì.
Lúc này, tu sĩ Vu Thần Bang vừa lấy lệnh bài cho hắn ta chợt lên tiếng: “Hồi bẩm Phó bang chủ đại nhân, chỉ e lệnh bài chính là Huyết Sát Lệnh sát thủ Huyết Sát Các sử dụng trong lời đồn.”
“Huyết Sát Lệnh?”
Tuy Chúc Nguyên Dung biết sự tồn tại của Huyết Sát Các nhưng lại hoàn toàn không biết gì về Huyết Sát Lệnh cả.
“Đúng vậy bang chủ, theo ta được biết, Huyết Sát Lệnh là...”
“Sao không nói nữa?”
Thấy đối phương nói một nửa đã dừng, Chúc Nguyên Dung không khỏi sửng sốt.
Chợt...
Phập!
Thân thể hắn ta bị đâm thủng.
Chúc Nguyên Dung trừng lớn hai mắt.
Tu sĩ Vu Thần Bang vừa giảng giải lệnh bài cho hắn ta đã cầm một chuôi chủy thủy không biết từ đâu tới cắm thẳng vào ngực hắn ta.
“Hì hì, Huyết Sát Lệnh là tối hậu thư sát thủ Huyết Sát Các đưa tới trước khi ám sát nha.”
Giọng nữ đầy quyến rũ khác hẳn thanh tuyến vừa rồi quanh quẩn bên tai Chúc Nguyên Dung. Hai mắt Chúc Nguyên Dung tràn ngập tơ máu, thoáng liếc về phía tu sĩ Vu Thần Bang trước mặt:
“Ngươi là ai?”
“Tiểu nữ là Thiên Diện Hồ, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân của Huyết Sát Các."
Đồng tử Chúc Nguyên Dung co rụt lại.
Mà tu sĩ Vu Thần Bang trước mặt hắn đã biến thành một giai nhân xinh đẹp như hoa.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, tay trái hội tụ linh khí đánh thẳng tới chuôi chủy thủ đang cắm trên ngực Chúc Nguyên Dung.
Rầm! Một tiếng va đập nặng nề vang lên.
Cơ thể to lớn của Chúc Nguyên Dung bay ngược ra ngoài, ngã thẳng vào một cây trụ cẩm thạch cách đó mấy trăm thước.
Cột đá lõm xuống. Khụt!
Chúc Nguyên Dung phun ra một búng máu tươi, sắc mặt vốn đỏ hồng lập tức tái nhợt.
“Địch... địch tập!"
Đám người sợ hãi.
Sau đó toàn bộ buông bỏ cây cột trong tay, hơn mười hai cặp mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Thiên Diện Hồ.
“Ta... ta nhớ rõ Phi Yến quận chưa bao giờ trêu chọc Huyết Sát Các đúng chứ?”
Chu Khuyết Đức đưa mắt nhìn Chúc Nguyên Dung nửa sống nửa chết bên kia, sau đó nuốt khan nước miếng nhìn về phía Thiên Diện Hồ.
“Yên tâm, tiểu nữ tử không đến để giết ngài.” Thiên Diện Hồ cười dài đáp lại.
Nghe vậy, Chu Khuyết Đức thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Vậy là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!