Phúc Minh Hoàng vô thức quay đầu lại nhìn.
Điều lọt vào mắt chính là khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử.
Nữ tử vẻ mặt hoảng hốt, áo bên vai phải có dấu vết bị xé rách. Sau đó, Phúc Minh Hoàng nhận thấy có một nam tử gian ác với nụ cười xấu xa đi theo sau nữ tử.
Đến cửa quán rượu, hán tử của Thiên Quần Phong bước ra, định quát lớn một tiếng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Đã đến lúc anh hùng cứu mỹ nhân.
Nam tử gian ác liếc mắt cảnh giác về phía hẳn ta qua khoé mắt.
“Kiến bọ thì cút xa ra!”
“Mẹ kiếp, Động, Động Linh Cảnh tam trọng thiên sao?”
Hán tử bị cơn khí thế này dọa sợ đến vô thức ngồi phịch xuống đất.
Hắn ta tuy là đệ tử tông môn của Thiên Quần Phong nhưng cũng chỉ là một đệ tử tạp dịch, tu vi chỉ là Uẩn Linh Cảnh trung kỳ, có thể nói là một sự tồn tại có cũng được không có cũng chẳng sao ở trong tông môn, và cho dù Động Linh Cảnh trong Thiên Quần Phong bọn họ có tệ đến mấy cũng có thể trở thành một chấp sự ngoại môn.
Ngay cả khi sau lưng hẳn ta có Thiên Quần Phong nhưng bảo hắn ta đi khiêu khích thì hắn ta cũng không dám.
Các tu sĩ trên đường phố đều sợ hãi bởi luồng khí tức Động Linh do nam tử gian ác này đột nhiên thể hiện ra, đặc biệt là những tu luyện giả muốn anh hùng cứu mỹ nhân giống như hán tử cũng lần lượt từ bỏ ý định.
“Đừng chạy nữa, sẽ không ai cứu ngươi đâu.”
Nam tử gian ác bật cười ha hả khi thấy nữ tử không ngừng trốn chạy.
Nữ tử trông vẻ mặt thảm thương, khi nhìn thấy Phúc Minh Hoàng đang đứng cách đó không xa và gần mình nhất thì đôi mắt lập tức lộ ra vẻ khát khao.
“Công tử, cứu ta.”
Phúc Minh Hoàng nghe thấy vậy. Trước tiên là cau chặt mày lại, sau đó bắt đầu vận chuyển linh khí trong cơ thể.
Lúc này, linh hồn trong sợi dây chuyền đột nhiên lên tiếng: “Đừng ra tay, làm như vậy sẽ bộc lộ thân phận của con."
Nhưng mà sư...
Minh Hoàng muốn nói nhưng lại thôi.
“Nữ tử đó mang cho ta cảm giác hơi quái lạ, e rằng chuyện này hơi kỳ quặc, con bây giờ tốt nhất là xoay người trốn đi kẻo bị người này phiền nhiễu.” Linh hồn quả quyết nói.
“Sư tôn, lẽ nào con phải thấy chết mà không cứu sao?”
Phúc Minh Hoàng nghe vậy, trong lòng dâng lên một tia cảnh giác. Trong lòng do dự một lúc, vào lúc nghiến răng rời đi.
“Công tử!”
Lại một tiếng vang lên.
Phúc Minh Hoàng thực sự không thể kiềm được lại liếc. nhìn lần nữa, khi nhìn thấy đôi mắt bất lực của nữ tử thì tia cảnh giác trong lòng lập tức tiêu tan.
“Sư tôn xin lỗi, đợi cứu người xong thì đồ nhi sẽ tự nguyện chịu phạt, con không thể thấy chết mà không cứu.”
Phúc Minh Hoàng lập tức hét lớn một tiếng: “Bách Luyện Quyền, Lôi Cổ Thức!”
Vung ra một đấm mạnh mẽ!
Quyền ý mạnh mẽ và khí tức đồng thời hiện ra.
“Không hay rồi.”
Nam tử gian ác không ngờ rằng nam tử áo đen ở trước mặt lại là một Động Linh ngũ trọng thiên có tu vi cao hơn mình hai cảnh giới nhỏ.
Nhất thời bất cẩn
Không kịp phòng ngự nên đã trực tiếp đón lấy chiêu này.
Miệng phun ra một ngụm máu tươi đỏ rực, cả người bay ngược ra xa vài chục mét.
“Ngươi... Là ai?”
Nam tử gian ác dùng tay phải che lấy vết thương và loạng choạng đứng dậy.
“Đi hoặc là chết.”
Phúc Hoàng Minh không trả lời câu hỏi của gã ta mà nói với giọng điệu trầm thấp.
Kết hợp với bộ quần áo màu đen và nón, như thể mang cho người ta một áp lực vô tận.
Chậc!
“Được, ta sẽ nhớ lấy ngươi."
Cảm nhận được linh khí khổng lồ toát ra từ trên người Phúc Hoàng Minh, nam tử gian ác nghiến răng một tiếng rồi xoay người lập tức chạy đi, thực sự không đáng dâng lên nửa tính mạng của mình vì một bà nương.
Sau khi giải quyết hết mọi thứ này.
Khi Phúc Minh Hoàng xoay người muốn nhanh chóng rời khỏi đây thì tay áo khẽ kéo lại.
Phúc Minh Hoàng liếc nhìn về phía sau thì phát hiện nữ tử trước đó đang dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mịn kéo lấy tay áo của mình. Hai bên má của nữ tử hiện lên vết ửng hồng có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Nếu công tử đi thì người kia chắc chắn sẽ quay lại bắt ta, công tử ngài muốn đi đâu, có thể dẫn nô gia đi cùng không.” Nữ tử bày ra một dáng vẻ đáng thương tội nghiệp và nhẹ nhàng nói.
“Ơ... Xin lỗi, cô nương ta...”
Phúc Minh Hoàng vừa định từ chối.
Nhưng vào giây tiếp theo thì nữ tử đột nhiên cúi đầu xuống nôn ra máu.