Quỳ Nguyệt nghe vậy.
Nở ra một nụ cười nhẹ và đi thẳng vào vấn đề: “Nhưng ta hôm nay chính là muốn lấy cái mạng của ông!”
Sắc mặt của Lâm tổ sư u ám đến cực điểm: “Các hạ thực sự muốn như này, tại sao không mỗi người lùi một bước? Lão phu có thể bảo đảm rằng sau lần trốn chạy này thì sẽ không bao giờ xuất hiện ở Thiên Nguyên Châu nữa, như thế nào?”
Quỳ Nguyệt lắc đầu.
Thấy vậy, Lâm tổ sư khẽ nghiến răng và lộ ra vẻ mặt gớm ghiếc hiếm thấy: “Được! Đã như vậy thì cho dù lão phu hôm nay có mất mạng ở đây cũng sẽ khiến cho ngươi không yên ổn!”
“A!"
Lâm tổ sư nín thở và hét lớn một tiếng: “Thất Mạch Thối Thể!”
Tổ sư của Vô Cực môn bỗng nhiên bắt đầu thiêu đốt tuổi thọ của mình. Dùng nó để trả giá rồi từ đó có được sức chiến đấu mạnh mẽ chưa từng có.
Không bao lâu sau, một cỗ khí tức mạnh mẽ phát ra từ trên người Lâm tổ sư, hơn nữa cỗ khí tức này còn đang không ngừng tăng cao. Động Phủ cửu trọng thiên - bán Đan Hồn... cho đến khi chạm tới Đan Hồn nhất trọng thiên mới dừng lại.
“Tiếp chiêu!”
Lâm tổ sư trừng mắt giận dữ, tay phải lại một lần nữa thi triển “Ngũ Lôi Thiên Tâm Chưởng Lôi Hiêu Tung Hoành, Điện Thiểm Lôi Minh”.
So với sức mạnh sấm chớp trước đó thì sấm chớp lần này càng thêm hoành tráng và hung dữ. Quỳ Nguyệt nhìn mọi thứ ở trước mắt.
Trên khuôn mặt tuyệt đẹp, nụ cười đã tắt đi.
“Được rồi, luyện tập kết thúc tại đây, ta cũng gần như đã quen thuộc với quy tắc linh khí ở thế giới này rồi.”
Đều thuộc về khí thế của chủ nhân Ma Giáo, lúc này lộ ra không còn nghỉ ngờ gì nữa. Một nụ cười chế nhạo xuất hiện nơi khóe miệng.
“Xích Lân Quyết.”
Thân hình của Quỳ Nguyệt biến mất tại chỗ. Lướt qua trong chớp mắt, vào khoảnh khắc của một cái búng tay. Vào giờ phút này, như thể đã trải qua vô số thế kỷ vậy!
Lâm tổ sư ngơ ngác nhìn lồng ngực của mình bị một cánh tay phủ đầy vảy màu đỏ tươi chưa biết tên xuyên thủng. Cuối cùng thốt ra ba từ: “Quái, quái vật!”
Thi thể ngã xuống.
Đôi mắt của Quỳ Nguyệt không biết từ lúc nào đã trở thành một đôi đồng tử thẳng đứng màu vàng.
“Quái vật sao... Từ nhỏ không biết đã nghe qua bao nhiêu lần rồi." Quỳ Nguyệt nhìn lớp vảy màu đỏ trên cánh tay và lẩm bẩm một mình.
Sau khi lớp vảy co lại trên làn da thì nàng ta nở ra một nụ cười tuyệt đẹp: “Xong việc.”
Chưa đầy ba phút thì Quỳ Nguyệt đã trở về đại điện.
“Quỳ Nguyệt bái kiến các chủ đại nhân, mục tiêu đã xử lý xong.” Quỳ Nguyệt nói.
“Tốt.” Dạ Mệnh đương nhiên rất hài lòng với thực lực của Quỳ Nguyệt.
Mặc dù tu vi của đối phương chỉ là Đan Hồn Cảnh Tam trọng thiên.
Nhưng xét từ thực lực mà Quỳ Nguyệt đã thể hiện ra từ trước đến nay, nếu chỉ xem nàng ta là Động Phủ Cảnh Tam trọng thiên thì chắc chắn là một việc hoàn toàn sai lầm.
“Ta còn có việc nên đi trước, những việc nội ngoại của Vô Cực môn tạm thời giao cho ngươi xử lý.” Dạ Mệnh nhìn Quỳ Nguyệt và nói.
Quỳ Nguyệt mỉm cười: “Xin các chủ đại nhân hãy yên tâm.”
Dạ Mệnh đứng dậy và biến mất trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, một khu vực nào đó ở Thiên Nguyên Châu.
Bên trong một quán rượu nhỏ.
“Đã nghe nói chưa? Vô Cực môn thống trị Thiên Nguyên Châu hàng nghìn năm trong truyền thuyết đã bị tiêu diệt vào ngày hôm qua!” Khách hàng ở một bàn uống một ngụm rượu, sắc mặt hơi đỏ và nói.
Dứt lời.
Tất cả những người khách uống rượu trong quán rượu đêu vô thức dừng đũa hoặc bình rượu trên tay lại, đặc biệt là chưởng quỹ.
Vào khoảnh khắc nghe thấy câu nói này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi đáng kể.
Vội vàng chạy đến trước mặt người đó và nhỏ tiếng nói: “Vị quan khách này, lời không thể nói năng bừa bãi đấy, một môn phái lớn như Vô Cực môn làm sao có thể bị người khác tiêu diệt chứ?
Nếu câu nói trong ngày hôm nay bị người khác lan truyền ra ngoài thì không chỉ ngài, mà cả ta cũng phải bị chặt đầu đấy!”
Có vẻ như hơi rượu đã lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!