Sau khi nam tử bạch y làm xong việc này, nhìn như vẫn chẳng thèm quan tâm mọi chuyện.
Hắn ta quét mắt về phía mọi người ở đây, mặt không chút thay đối nói: "Sát thủ hàng chữ Địa của Huyết Sát Các, Vạn Thánh”
Nam tử bạch y trước đây vẫn luôn che giấu, là con rối bất hủ ẩn thân bên cạnh Dạ Mệnh. Mà cái tên 'Vạn' này cũng là do đích thân Dạ Mệnh đặt cho nó.
Sau khi Vạn Thánh tự giới thiệu, cả mảnh sân rộng như bị bao phủ một bầu không khí có tên là 'tử vong', tối tăm không dứt.
Đặc biệt là Trần Triệt Thủy.
Lúc này, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám. Hắn ta mồ hôi đầm đìa, trong lòng bàn tay, tất cả đều là mồ hôi
Đại tu sĩ Đan Hồn Cảnh cao không thể chạm tới trong mắt hẳn ta cứ như vậy mà bị người khác đánh bể đầu ở ngay trước mặt. Hơn nữa, dường như từ đầu tới cuối, người ra tay chỉ làm ra đúng một động tác!
Dạ Mệnh chậm rãi tới đi tới trước mặt Trường Thanh Phong Thụ đã bị dọa đến trợn mắt hốc mồm, tay phải vỗ nhè nhẹ lên mặt hẳn ta, cười nói: "Xin lỗi, vị đệ tử chân truyền đến từ Chân Nguyên Tông này, ngươi vừa mới nói cái gì, lỗ tai ta không được tốt lắm, làm phiền ngươi nói lại với ta một lần nữa”
Trường Thanh Phong Thụ vô thức lui ra phía sau mấy bước, tay phải run rẩy chỉ vào Dạ Mệnh.
“Ngươi đừng tới đây, ta, ta là... Chân Nguyên Tông...”
Trường Thanh Phong Thụ hơi sơ ý, chân phải vừa trượt một cái, cả người trực tiếp ngồi liệt trên mặt đất Trên mặt cũng không còn dáng vẻ vân đạm phong khinh, thanh cao tự đại như trước nữa.
'Đáy mắt đã bị sợ hãi lấp kín, nhìn Dạ Mệnh từng bước ép tới gần. Trong đầu Trường Thanh Phong Thụ chợt lóe lên, hình như đã đột nhiên hồi tưởng lại điều gì đó, chậm rãi đứng dậy.
Sợ hãi trong mất biến thành âm trầm cười nhạt.
“Dám giết người Chân Nguyên Tông ta, ngươi, còn có Huyết Sát Các phía sau ngươi sẽ hối hận!"
“Là phương pháp hối hận như vậy nào?” Dạ Mệnh cười ha hả nói.
Vẻ mặt Trường Thanh Phong Thụ trở nên nghiêm túc, trong tay đột nhiên xuất hiện một tấm bùa chú màu xanh nhạt.
Trường Thanh Phong Thụ cần đầu lưỡi, một giọt tinh huyết bị hắn ta nhổ trên lá bùa kia.
Nhất thời, lục quang bùng nổ từ trên bùa chú đã thoát khỏi bàn tay Trường Thanh Phong Thụ, tự mình bay lên giữa không trung
Lục quang yếu ớt không ngừng tràn đầy mặt ngoài lá bùa.
Chợt, Âm ầm! Một tiếng vang nặng nề xuất hiện.
Trên vòm trời, mây đen đã kéo đến dày đặc.
“Đây là...” Tâm thần Trần Triệt Thủy cực kỳ sợ hãi.
Một khuôn mặt từ từ hình thành từ trong tầng mây đen cuồn cuộn, là một khuôn mặt giả nua.
“Dây... chắc chắn là... Thông Thiên Cảnh trong truyền thuyết!"
Đôi môi Trần Triệt Thủy run rẩy nói, cỗ uy áp này thật sự quá đáng sợ. Khí thế mạnh hơn cả vạn lần so với khí tức Đan Hồn Cảnh của Thôi lão lúc trước. Nếu như bắt buộc phải nói, khí tức vừa rồi của Thôi lão giống như một đầu hùng sư khí thế mãnh liệt.
Thì phân thân trước mắt này, chính là hồng thủy mãnh thú!
Đây chính là Thông Thiên Cảnh nằm trên Đan Hồn Cảnh.
Ranh giới giữa hai người, có thể nói là điểm then chốt để quyết định giai cấp trên dưới của tu sĩ.
Ở Tiên Huyền đại lục, ngoại trừ đại năng có cảnh giới Bán Thánh không dễ dàng xuất thế trở lên, chân chính chiếm giữ vị trí chủ đạo chính là những đại tu sĩ Thông Thiên Cảnh như vị vừa mới xuất hiện này.
Nếu nói Đan Hồn Cảnh có thể nắm giữ ngũ hành, thì Thông Thiên Cảnh lại khống chế được thiên địa, sức mạnh của núi sông. Hai cảnh giới này căn bản là không cùng một cấp bậc.
"Xong, nếu như Chân Nguyên Tông thực sự giận lây sang Thiên Nguyên Châu, chỉ sợ mọi sự ta làm trước giờ đều phải buông xuôi”
Hai mắt Trần Triệt Thủy âm u, ánh mắt lại rơi vào trên người Dạ Mệnh cách đó không xa.
“Ha! Chân Nguyên Tông là thế lực lớn chân chính, có đại năng Thánh Cảnh toạ trấn. Thật sự coi Huyết Sát Các của mình có một vị Đan Hồn Cảnh thì có thể muốn làm gì thì làm, không chút kiêng kỵ hay sao?
Thực sự là quá ngu xuẩn!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!