Hắn ta hơi hơi cẩn răng, cuối cùng quay sang Trần Triệt Thủy, mở miệng nói: "Môn chủ, đệ tử có một yêu cầu quá đáng”
"Ồ?” Trần Triệt Thủy có vẻ hứng thú nhướng mày; "Nói đi."
“Đệ tử muốn khiêu chiến một người.”
Ánh mắt Phúc Minh Hoàng liếc nhìn lên vị trí chỗ Dạ Mệnh đang ngồi, rồi nói tiếp: "Văn bối muốn luận bàn một trận với đệ tử đại diện cho Huyết Sát Các lăn này, không biết ý tiền bối như thế nào?”
Trần Triệt Thủy không nói câu gì, chỉ chuyển tầm mắt sang phía Dạ Mệnh.
Có thể thấy được, chắn chắn hắn ta đã thăm chấp nhận hành động của Phúc Minh Hoàng.
Tình trạng này nhìn cứ như tứ bề thọ địch vậy. Dạ Mệnh híp mắt mim cười, khóe mắt liếc qua Liễu Trì Vân ở sau lưng: “Lên đi.”
Liễu Trì Vân đã trải qua một đoạn thời gian huấn luyện với Du Vô Gian, tính cách đã thay đổi cực nhiều. Giọng nói của hắn ta trầm ổn, gật đầu với Dạ Mệnh:
“Vâng.”
Hắn ta đứng lên, mấy bước đã bay vút lên trên lõi đài.
Phúc Minh Hoàng nhìn người thanh niên trước mất có tuổi xấp xi với mình. Tròng mắt lộ ra cảm xúc dị dạng.
Hắn ta truyền âm nói với Liễu Trì Vân ở trước mặt: "Vi tổ chức tà tu như Huyết Sát Các mà dốc sức phục vụ, chỉ sợ sinh hoạt không phải chuyện người thường có thể chịu đựng được, đúng không?”
Trong lời nói mang theo trào phúng, ngữ khí lại giống như đang chất vấn. thần sắc Liễu Trì Vân vẫn hờ hững, cũng dùng truyền âm để trả lời: “Ngược lại, Trong mắt ta Huyết Sát Các mới hoàn toàn xứng đáng là môn phái chính đạo, mà những tông môn của các ngươi mới gọi tà môn ngoại đạo”
“Ha ha, nực cười, ta thấy ngươi đã bị Huyết Sát Các tẩy não rồi. Ngươi thân là đệ tử Huyết Sát Các, không phải, là sát thủ, hẳn là phải biết rất rõ hoạt động của mình mờ ám như thế nào!” Phúc Minh Hoàng cười nhạt trả lời.
Giọng nói của Liễu Trì Vân thì vẫn luôn không mang theo một chút tâm tình nào.
“Thật ngại quá, những kẻ ta giết chỉ có ác nhân. Hơn nữa ở trong mắt của ta bây giờ vương triều được Huyết Sát Các thống trị, tốt hơn gấp trăm lần so với vương triều đã gần mục nát lúc trước. Đương nhiên, những vương triều ta nói ở đây, cũng có cả Yên Thủy Vương Triều của ngươi.”
Hai mắt Phúc Minh Hoàng hơi ngheo lại, sát ý trong lòng càng tăng cao.
Nhưng nhớ đến những lời mà tôn đã nói với mình, hắn ta nhanh chóng tỉnh táo lại, luôn kìm nén không để sát khí dao động ra ngoài một chút nào,
“Bản môn chủ tuyên bố, trận tỷ thí thứ hai chính thức bắt đầu.”
Ngay khi Trần Triệt Thủy vừa dứt lời, Tỉnh Kim Tỏa Giáp trên người Phúc Minh Hoàng lại xuất hiện, khí thế đột nhiên tăng mạnh.
“Khí Thịnh Thiên Lan.”
Trên người Phúc Minh Hoàng hiện lên khí thể bạch sắc nhè nhẹ.
Một tiếng 'Rầm' vang lên.
Chỗ mà Phúc Minh Hoàng vừa đứng chỉ còn lưu lại một tàn ảnh.
Một giây tiếp theo hẳn ta lại trực tiếp hiện ra trước mặt Liễu Trì Vân.
“Nhất Quyền Trấn Càn."
Phúc Minh Hoàng dùng quyền chiêu đã đánh bại Phi Trăm, hướng về phía Liễu Trì Vân, thanh thế kinh người
“Nguyệt Ảnh Kiếm.”
Trong tay Liễu Trì Vân xuất hiện một thanh trường kiếm toàn thân màu xanh lam, cực kỳ mạnh mẽ.
Liễu Vân Trì vung Nguyệt Ảnh Kiếm đỡ nắm đấm Phúc Minh Hoàng đánh tới.
Bang!
Cả lôi đài rung nhẹ lên.
Phúc Minh Hoàng lui về phía sau mấy chục bước, sắc mặt rất khó coi. Nắm đấm bên trái của hẳn ta xuất hiện một vết kiếm chảy dầm dề máu, vết thương không lớn không nhỏ.
Phúc Minh Hoàng nhìn về phía thanh Nguyệt Ảnh Kiếm trong tay Liễu Trì Vân, ánh mắt lộ ra kiêng kỵ: "Pháp bảo Địa giới hạ phẩm”
Rất nhiều thế lực xung quanh đều mắt to trừng mắt nhỏ.
Trong này tất nhiên cũng bao gồm cả Trần Triệt Thủy. Trong lòng ta âm thầm nổi sóng.
Pháp bảo Địa giai hạ phẩm!
Giá trị còn trân quý còn hơn bảo dược Địa giai hạ phẩm mấy phần. Nhìn khắp Vô Cực Môn bọn họ, cũng chỉ có hai kiện pháp bảo Địa giai hạ phẩm. Không ngờ tới Huyết Sát Các cũng có một món.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!