“Bảo dược Địa giai hạ phẩm!" Một số người nhịn không được nhỏ giọng kêu lên.
Đây chính là bảo dược Địa giai hạ phẩm đấy! Đa số người ở đây đều là Dưỡng Thần Cảnh, vô cùng rõ ràng một gốc bảo dược Địa giai hạ phẩm đại biểu cho. điều gì.
Một Động Phủ Cảnh mới!
Chỉ căn có một gốc bảo dược Địa giai hạ phẩm trợ công, một số Dưỡng Thần Cảnh cửu trọng thiên chậm chạp, không cách nào phá vỡ bình cảnh rất có thể sẽ nhờ vào nó mà một lần phá tan bình cảnh, bước vào Động Phủ!
Huống hồ ở đây rất nhiều thế lực Lục Phẩm, trong đó cũng chỉ có mấy tông môn sở hữu một vị cửu trọng thiên. Việc này không khỏi khiến bọn họ hít thở có chút đồn dập.
Động Phủ Cảnh là đường ranh giới giữa một thế lực Lục Phẩm và thế lực Ngũ Phẩm.
Nếu bọn họ có thể sở hữu một vị Động Phủ, trăm năm thậm chí nghìn năm, nói không chừng Thiên Nguyên Châu sẽ sinh ra một thế lực Ngũ Phẩm mới.
Khi mọi người đều bị bốn chữ bảo dược Địa giai làm cho choáng đầu hoa mắt, thì trong đó cũng có không ít người vẫn tỉnh táo.
Tuy từ đầu đến cuối trên mặt Dạ Mệnh đều mang ý cười nhẹ nhàng, nhưng thật ra trong lòng lại không ngừng cười khẩy. Bảo dược Địa giai?
Lời thì dễ nghe đấy, nhưng thật sự có dễ dàng lấy được như vậy không? Theo hẳn biết, việc luận bàn này 'Vô Cực Môn cũng sẽ phái một tên đệ tử tham gia. Sợ là tên đệ tử mà Vô Cực Môn phái ra mới là người đoạt giải nhất. Xét cho cùng, gốc bảo dược Địa giai hạ phẩm kia vẫn trở về trong tay Vô Cực Môn. Mà những người khác chẳng qua cũng chỉ có thể trở thành đá kê bàn đạp cho tên đệ tử kia mà thôi.
“Nơi luận bàn là trên lôi đài bên kia.” Trần Triệt Thủy chỉ về một hướng.
Một lôi đài làm từ gạch đá trắng đập vào mắt mọi người.
Ngay sau đó, Trần Triệt Thủy lại nói: “Là người tổ chức, nên do đệ tử Vô Cực Môn ta lên trước.”
Hắn ta gọi một tiếng: "Minh Hoàng.”
Một bóng người chậm rãi đi tới, xuất hiện trong tăm mắt của mọi người. Hán ta mặc trường bào màu xanh nhạt, trên đầu có trâm cài tóc.
Mặc dù tướng mạo so với Dạ Mệnh thì kém hơn mấy phần, nhưng cũng có thể tính là một túi da đẹp.
“Minh Hoàng bái kiến môn chủ, cùng với chư vị tông chủ.”
Người tới chính là Nhị hoàng tử của Yên Thủy. Vương Triều, Phúc Minh Hoàng.
"Ồ, không ngờ chuyến này vậy mà lại phát hiện được việc bất ngờ.”
Ánh mắt Dạ Mệnh nhìn lên đầu của Phúc Minh Hoàng.
Từng sợi tơ vàng không cách nào dùng mắt trần nhìn thấy được đang quấn quanh người hẳn ta. Khí vận màu vàng nhạt!
“Không ngờ so với khí vận của Trần Triệt Thủy là nửa tím nửa vàng, vậy mà khí vận của Phúc Minh Hoàng này còn mạnh hơn.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong tương lai, khả năng người này tiến vào Thánh Cảnh có thể nói là cực lớn.”
Trong yên lặng, đáy mắt Dạ Mệnh lộ ra một nét sắc lạnh không thể nhận ra.
Dựa theo kịch bản trong tiểu thuyết kiếp trước, tên Phúc Minh Hoàng này cơ bản chính là hình tượng nhân vật chính. Còn Huyết Sát Các mà Dạ Mệnh thành lập thì là tháp đánh quái trên đường thăng cấp của nhân vật chính.
Theo kịch bản bình thường, không quá mười năm nhân vật chính sẽ dắt theo đoàn đội của mình, cùng. với tu vi cường đại, lấy tư thế nghiền ép huỷ diệt Huyết Sát Các, báo thù rửa hận.
Chẳng qua... Hiện tại đã khác rồi.
Dạ Mệnh hắn cũng không phải là nhân vật phản diện thiếu não trong tiểu thuyết kiếp trước, lần nào cũng chỉ biết phái chút tôm tép nhỏ đi tặng đầu người cho nhân vật chính thăng cấp.
Nếu hôm nay bị hắn nhìn thấy, Phúc Minh Hoàng đừng hòng nghĩ đến chuyện sống tiếp!
Cả người Phúc Minh Hoàng run lên, cảm thấy giống như có một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn mình, hắn ta vô thức nhìn sang phía đó.
Đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn mỹ phong lưu phóng khoáng, trên môi treo một nụ cười nhàn nhạt.
Đầu tiên, Phúc Minh Hoàng còn hoi nghỉ hoặc, rốt cuộc là người căm lái của thế lực nào mà có thuật Trú Nhan như vậy. Nhưng khi hắn ta nhìn đến chữ được khắc trên tấm lệnh bài nào đó, ánh mắt Phúc Minh Hoàng lập tức lộ vẻ vẻ âm trầm mù mịt. Huyết Sát Các!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!