Cách đó không xa, mặt đất xung quanh chỗ Khô Huyền đứng khẽ chấn động.
Bỗng nhiên.
Từng nhánh cây mảnh khánh chui lên từ mặt đất, nhanh chóng hợp thành một chiếc lồng gỗ rằn chắc, vây chặt Khô Huyền ở bên trong,
“Khốn Điểu Chỉ Lung là môn công pháp Huyền giai cực phẩm mà ta sưu tăm được trong một Tiểu Động Thiên thời còn trẻ. Cho dù ngươi có là Dưỡng 'Thần lục, thất trọng, ở trong này không đến nửa khắc cũng đừng mơ tưởng chạy trốn.”
Lão giả tóc đen nhẹ như mây gió, nói.
Mắt thấy đao khí sắp chém xuống, sắc mặt Khô Huyền vẫn rất bình tĩnh, không có bất kỳ động tác phòng ngự nào. Điều này khiến cho ba người đưa mặt nhìn nhau, hơn nữa trong lòng cũng có chút nghỉ hoặc
“Đây là chuẩn bị chờ chết à? Hay vẫn có con át chủ bài mà bọn họ chưa từng nghĩ đến?”
“Bách Binh Lâm Trận." Khô Huyền khẽ đọc một câu.
Khoảng không phía sau hẳn ta nổi lên từng gợn sóng.
Xoạt xoạt xoạt.
Binh khí với đủ loại kiểu dáng từ đó chui ra, nháy mắt đã phá vỡ Khốn Điểu Chỉ Lung.
Sắc mặt lão giả tóc đen từ vẻ nhẹ như mây gió lúc đầu biến thành vô cùng khó coi.
Bởi vì Khốn Điểu Chi Lung mà lão ta tin là trong thời gian ngắn Khô Huyền sẽ không cách nào phá vỡ lại bị phá trong nháy mắt!
Dưới sự công kích càng ngày càng nhiều của binh khí chui ra từ hư không, hàng rào kiên cố như sắt thép của Khốn Điểu Chỉ Lung bắt đầu rạn nứt.
Ngay cả Phách Đao Trảm nhìn như vô địch thiên hạ kia cũng cùng thua dưới công kích ngày càng mãnh liệt của mấy trăm binh khí.
“Không xong rồi. Tử Lư Đỉnh.”
Có lẽ nam tử áo bào tím cũng cảm nhận sát khí lạnh lẽo của Bách Binh Lâm Trận, nên nhanh chóng lấy ra pháp bảo của mình. Một chiếc đỉnh lớn giống như lư hương màu tím nhạt lập tức xuất hiện.
Trong lòng hẳn ta niệm vài chú ngữ.
Bên ngoài chiếc đỉnh lớn hiện lên tầng tầng lớp lớp ánh huỳnh quang. Tiếp đó, hình thể của nó lập tức tăng lên mấy lần. Ngăn cản Bách Binh Lâm Trận giống như đang hóa thành một dòng suối dữ di
Ầm ầm ầm!
Tiếng kim loại va chạm lanh lảnh không ngừng vang lên.
Nhìn thấy tình cảnh này, Khô Huyền nhếch miệng: “Hợp.”
Mấy trăm binh khí thống nhất hội tụ vào một chỗ rồi biến thành một thanh cự kiếm có hình thể khổng lồ Kiếm dài đến mấy trượng, tựa như một thanh kiếm cự kiếm cổ xưa.
Rắc.
Đỉnh lớn hình như đã đạt tới mức cực hạn, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa. Những vết rạn nhỏ chăng chịt không ngừng xuất hiện trên bề mặt đỉnh
Mấy giây đi qua, nó đột nhiên phát nổ.
Phụt!
Miệng nam tử áo bào tím phun máu tươi, trong mắt toàn là vẻ đau lòng: “Tử Lư Đỉnh của ta!”
Tuy món pháp bảo của hắn ta chỉ là Huyền giai hạ phẩm nhưng năng lực phòng ngự quả thực có thể so với Huyền giai trung phẩm.
Nhưng đáng quý hơn chính là món pháp bảo này còn có thể luyện chế ra được một số đan dược có giá trị không nhỏ, hoàn toàn xứng đáng là pháp bảo đan lô.
Mà bây giờ cứ như vậy...
“Nghiệt súc Huyết Sát Các, ta muốn ngươi phải chết!"
Nam tử áo bào tím trầm giọng gào lên, chịu đựng pháp bảo phản phệ lên người, hai tay nhanh chóng kết thành thủ ấn, quát to: “Tử Phạn Hồng Sơn Trấn!"
Đẳng sau nam tử áo bào tím bỗng nhiên hiện lên ảo ảnh của một ngọn núi tím. Ngọn núi này nguy nga hùng vĩ, cao gần mười trường giống như một vị Pháp Tướng.
Trong tiếng ầm ầm rung động, ngọn núi đập về phía cự kiếm do Bách Binh Lâm Trận biến thành.
Rầm!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Vẻ mặt vốn âm trầm của nam tử áo bảo tím lại một lần nữa biến đổi, tâm thần như muốn nứt ra, tròng mắt trừng to.
Bởi vì, ngọn núi của hắn ta... bị bổ ra!
Sau khi bị cự kiếm đụng vào, không đến một giây ngọn Tử Phạn Sơn như có thể trấn áp thế gian vạn vật này đã nứt toạc ra từng khúc, sau đó hoàn toàn tiêu tán, hoá thành từng chùm sáng rồi biến mất không còn dấu vết.
"Hai Dưỡng Thần Cảnh ngũ trọng thiên, một Dưỡng Thần Cảnh tứ trọng thiên, cũng không biết ai cho các ngươi sức mạnh mà dám xông vào địa giới của Huyết Sát Các ta” Khô Huyền lạnh lùng nói.
Trong lúc đại hán Phách Đao Môn chuẩn bị dốc hết toàn lực xuất thủ, lão giả tóc đen của Phi Điểu Sơn đột nhiên cất ngang:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!