Ở trước mắt.
Phía trên tế đàn, có một mảnh vỡ kim loại đang lặng lẽ trôi lơ lửng như thế.
Mảnh vỡ kim loại có màu xanh lục, nhìn thoáng qua có kích thước bằng một nằm tay của người trưởng thành, những tia huỳnh quang lấp lánh liên tục không ngừng ở bề mặt.
Phong Thanh Trúc ở sau lưng Dạ Mệnh cũng không khỏi khẽ mở đôi môi đỏ mọng ra khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Ta có thế nhìn thấy mối liên hệ chặt chẽ giữa vật này với Tiểu Động thiên Lân Thiên, thiên địa chiếu cố, đây chính là Mệnh Mạch Chỉ Vật có thể điều khiển cả Động Thiên sao?”
“Nhưng bảo vật này có vẻ không hoan nghênh chúng ta lắm” Dạ Mệnh đột nhiên cười nói rằng.
Tầm nhìn rơi vào một chỗ khác.
Một con yêu thú hình hổ khổng lồ giống như một chiếc xe tăng bọc thép đang chậm rãi bước ra từ khu rừng rậm. Đôi đồng tử đỏ như máu của yêu thú cứ nhìn chằm chằm vào hai kẻ ngoại lai ở trước mặt.
Bộ lông màu nâu khẽ lắc lư, đủ để khiến một yêu khí Dưỡng Thần Cảnh thở không ra hơi thổi bay. Con yêu thú này lại là Động Phủ Cảnh!
Tuy chỉ là Động Phủ tam trọng thiên nhưng con yêu thú này luôn được biết đến với cơ thể mạnh mẽ. Vì vậy cho dù một Động Phủ Cảnh lục trọng thiên ở đây cũng không dám khinh địch.
“Công tử, con tiểu yêu này hãy giao cho thiếp thân” Phong Thanh Trúc nhẹ giọng nói.
Nhưng ai ngờ Dạ Mệnh lại xua tay: "Không cần.”
Dứt lời, Dạ Mệnh đưa mắt nhìn con yêu thú này: “Thật đúng lúc, ta muốn xem thực lực hiện giờ của mình rốt cuộc đã đạt đến mức nào, dùng con yêu thú này để luyện tay là quá thích hợp. Còn bảo vật đó thì giao cho ngươi đi lấy”
“Vâng, công tử. Vậy thiếp thân chúc ngài được thắng lớn trước.”
Sau khi thi triển Vạn Phúc thì cơ thể của Phong Thanh Trúc tan biến.
Còn Dạ Mệnh ở một bên thì dùng tay phải ngoắc. lấy nó, làm ra một động tác tay “tới đây”. Hình như con hổ yêu này đã hiểu được ý khiêu khích của Dạ Mệnh.
Vù.
Khẽ mở miệng ra và nhả ra những hơi thở màu trắng. Gào!
Loé một cái rồi biến mất.
Thân hình của hổ yêu nhanh như tàn ảnh, lập tức về tới trước mặt Dạ Mệnh. Móng phải mạnh mẽ giơ lên, một chưởng đập xuống phía Dạ Mệnh.
Động tính kinh thiên động địa.
Dưới sức mạnh của nhát chưởng này, mặt đất rong bán kính hàng trăm mét trực tiếp bị trũng xuống thành một hố lớn. Có thể thấy mức độ hung hãn vẽ sức mạnh thể chất của nó.
“Con hổ ngốc, đánh đi đâu thế, ta ở đây này.”
Thân hình của Dạ Mệnh đột nhiên xuất hiện ở chỗ cách sau lưng hổ yêu vài trăm mét, đang cầm một chiếc quạt gấp không biết có được từ đâu trên tay cười khúc khích, vẫy tay với hổ yêu.
Ngọc thụ lâm phong, nhan như quan ngọc.
Phải nói rằng chiếc túi da này của Dạ Mệnh thực sự rất nổi bật, khiến cho người ta chỉ căn nhìn thoáng qua cũng đã cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Ngay khi nghe thấy giọng nói của Dạ Mệnh, hổ yêu vốn đang suy nghĩ tại sao không thấy thi thể của Dạ Mệnh nhanh chóng quay người lại. Gào!
Hổ yêu há miệng ra, lộ ra hàng răng sắc nhọn, tiếng gầm lớn như tiếng sấm phát ra từ trong miệng.
Trong chốc lát, có từng tia hồ quang điện xuất hiện trên bộ lông của hổ yêu, giống như một con hổ điện vậy.
Hổ yêu lần này không một mực bổ nhào về phía Dạ Mệnh nữa. Ý niệm chuyển động.
Lấy bản thân hổ yêu làm vật dẫn.
Từng luồng sấm sét như ống thép dày phát ra từ trên người hổ yêu và đánh thắng về phía Dạ Mệnh. Không ngờ rằng lại là một cuộc tấn công tầm xa.
Nhưng Dạ Mệnh vẫn cười toe toét khi nhìn thấy cảnh tượng này. Cầm chiếc quạt gấp trên tay lên.
“Uy lực này của mi không được đâu.”
Chỉ thấy chân trái của Dạ Mệnh bước về phía trước.
Xung quanh người rầm rộ dâng lên một lớp màng chắn có quầng sáng vàng rực.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!