Chỉ từ Ngục Chân - một người hoàn toàn không thể nhìn thấu một tia sâu cạn ở trước mắt, thì Huyết Sát Các đã bị tất cả mọi người phớt lờ này rất có thể là một con rồng khổng lồ có đủ sức nuốt chửng toàn bộ Thiên Nguyên Châu!
Trong lòng Hồ Tam Phong gợn sóng, truyền tia linh khí cuối cùng về phía bí cảnh. Sau khi hoàn thành tất cả mọi thứ thì Hồ Tam Phong chỉ có thể tuyệt vọng gục đầu xuống nhìn cảnh tượng ở trước mắt.
Trong chốc lát, một xác chết với những vết thương khô và cái miệng mở ra rơi trên một bãi đất hoang.
“Được rồi, mi có thể về rồi." Ngục Chân xua tay với Bách Mục Quỷ Vương ở bên cạnh.
Nhưng Bách Mục Quỷ Vương không rời đi mà nhìn châm châm vào Ngục Chân bằng đôi mắt đáng sợ.
Ngục Chân cười toe toét khi thấy vậy.
“Vết thương đã lành thì quên đi nỗi đau à, xem ra đã rất lâu không dạy dỗ mi nên mi đã cảm thấy mình mẩy ngứa ngáy rồi phải không.” Nụ cười trên mặt của Ngục Chân chợt tắt đi và toát ra khí tức.
Bầu không khí trong vòng bán kính vạn mét đều đột nhiên trở nên nặng nề.
Nếu Hồ Tam Phong ở đây thì ông ta chắc chắn sẽ hét toáng lên. Động Ma cửu trọng thiên!
Khi cảm nhận thấy lưỡng khí tức khiến người ta ngột ngạt này thì Bách Mục Quỷ Vương lập tức hoá thành một làn khói xanh và biến mất chẳng nói một lời.
“Được rồi. Tiếp theo là thời gian chơi trốn tìm.”
Ánh mắt của Ngục Chân nhìn về hướng đám đệ tử Vô Cực môn đang bỏ chạy. Bóng người lập tức biến mất.
“Kỳ lạ, tại sao trong lòng ta lại có một cảm giác ngu ngốc” Dương Ngọc cũng chính là thiếu nữ được Hồ Tam Phong súng ái nhất trong đám đệ tử Vô Cực môn vừa rồi. Là thiên chỉ kiêu nữ được cả Vô Cực môn đặt nhiều hy vọng.
Khi càng lúc càng rời xa nơi ban đầu thì mọi người cũng đần thả lỏng bước chân.
Có người thắc mắc: “Đẳng xa không còn tiếng nữa, lẽ nào trận chiến đã kết thúc rồi?"
“Chắc vậy, cũng không biết ai là người chiến thẳng.”
“Đó chắc chắn sẽ là Hồ sư tổ, Hồ sư tổ là đệ nhất cường giả trong Vô Cực môn của chúng ta, không, nói là đệ nhất Thiên Nguyên Châu cũng không phải là ngoa."
“Nhưng ta cảm thấy..."
“Cái gì mà cảm thấy không cảm thấy, ta hỏi đó đã may mắn được thấy Hồ sư tổ tự mình ra tay tóm một trưởng giả phản bội trong Vô Cực môn chúng ta, thiên địa dị tượng trong bán kính hàng chục dặm liên tiếp không ngừng.." Đệ tử nói chuyện đó dáng vẻ phóng đại và lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Như thế đến bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại chuyện xưa.
“Ôi, hoá ra lão gia gia đó lợi hại như thế sao? Nhưng tại sao vừa nãy ông ta không thể hiện thực lực mạnh mẽ như vậy với ta mà lại bị ta đánh bại trong vài ba chiêu nhỉ?"
Bóng dáng của Ngục Chân đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh người đệ tử đó.
Hai mắt mở to và miệng khế mở ra, giả vờ kinh ngạc nói. Tất cả mọi người đều chết lặng.
Thiếu niên ở trước mắt không phải là người đang chiến đấu kịch liệt với Hồ sư tổ sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Cộng với lời nói của Ngục Chân, trong đầu của tất cả mọi người đều không khỏi hiện ra một suy nghĩ vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt của đệ tử nói chuyện lập tức trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy, những lời định thốt ra đã bị nghẹn lại ở cổ họng vào lúc này. Vô cùng khó chịu.
“Hồ sư tổ không thể thua được, chắc chẵn là yêu nhân này muốn mượn cớ làm rối tâm trí của chúng ta, khiến cho chúng ta lòng quân hỗn loạn, chúng ta cùng lên nào!” Dương Ngọc hét lớn.
Sau đó nhanh chóng lấy ra một pháp bảo Huyền giai thượng phẩm từ trước ngực.
Pháp bảo Huyền giai thượng phẩm cũng được xem là một bảo vật vô cùng quý giá trong thế lực Ngữ Phẩm như Vô Cực môn. Lại dễ dàng đưa loại bảo vậy này cho Dương Ngọc - đệ tử cốt cán vừa đạt Uẩn Linh đỉnh phong chưa bao lâu.
Có thể thấy Vô Cực môn đặt nhiều kỳ vọng vào một mầm mống Động Phủ như Dương Ngọc.
“Cửu Cung Bàn, nhốt hắn ta lại cho ta!” Dương Ngọc bấm tay niệm pháp quyết. Chiếc la bàn màu vàng trong tay tự bay ra.
Ánh sáng vàng bản ra tứ phía và chiếc la bàn bay đến đỉnh đầu của Ngục Chân.
Xung quanh Ngục Chân trực tiếp mọc lên từng cái màng chẩn và nhốt hẳn ta ở trong đó.