Đến cả Hồ Tam Phong đang đứng cách đó không xa cũng cảm nhận được bầu không khí trong bán kính mười dặm đột nhiên lạnh băng đến thấu xương. Hồ Tam Phong cũng thấy chuyện này không thể hoà giải được rồi.
Và cũng không ôm hy vọng may mắn nào nữa.
Vì tất cả những chuyện xảy ra tiếp theo, bản thân thực sự phải dùng mạng sống để đọ sức mới có thể đổi lấy một tia sống sót. Trong lòng của ông ta, tu vi của Ngục Chân ít nhất là có cùng cảnh giới với mình, nói không chừng còn cao hơn...
“Các ngươi chạy trước đi, lát nữa sẽ do sư tổ ta đây giữ chân hẳn ta.”
Hồ Tam Phong nói với một đám đệ tử Vô Cực môn cách đó không xa bằng cách truyền âm.
“Vâng.” Các đệ tử đáp lại.
Ngay sau đó thì bắt đầu ẩn nấp rút lui theo những gì đã nói.
Tuy trong mắt của thiếu nữ hiện lên tia không nỡ nhưng vẫn làm theo không chút do dự.
Bởi vì đây chính là quy định trong Vô Cực môn.
Trong Vô Cực môn, quy tắc thiên phú là vua được thể hiện một cách hùng hồn sâu sắc, hơn nữa, các quy tắc trong môn cũng không hề kém cạnh so với một số Ma môn.
Bảy đệ tử cốt cán của Vô Cực môn này đều là những mầm mống tu luyện quý giá nhất trong Vô Cực môn. Chỉ chờ đợi có được đủ tài nguyên thì chắc chân có thể trở thành những người Động Phủ Cảnh.
Sự tồn tại của những người Động Phủ Cảnh đương nhiên không phải thứ mà một người Động Phủ Cảnh ngũ trọng thiên như Hồ Tam Phong có thể dễ dàng bù đắp.
Vì vậy, so với tính mạng của chính mình thì Hồ Tam Phong đương nhiên đã chọn những nền tảng quan trọng của Vô Cực môn sau này! Dù sao thì tham vọng của Vô Cực môn không phải là một bá chủ Thiên Nguyên Châu nhỏ bé này...
Hồ Tam Phong hít một hơi thật sau rồi từ từ thở, ra. Vung tay phải một cái.
Hoả Li Chỉ Hoả vây quanh cả người tan biến, sau đó ông ta ánh mắt nghiêm nghị và hét lớn một tiếng: “Thiên Nhân Chính Pháp!”
Ánh sáng vàng lập tức bao phủ đôi mắt của Hồ Tam Phong.
Bộ râu trắng như râu dê ở dưới cắm và mái tóc bạc phơ bay phấp phới.
Ngay cả trên mặt đất xung quanh ông ta cũng có những viên đá nhỏ cỡ ngón tay cái đang từ từ bay lên. Như thể xung quanh ông ta đã mất đi trọng lực vậy.
Sau đó, từng luồng sáng màu vàng nổi lên từ áo choàng của Hồ Tam Phong. Khí thế hiên ngang và phi thường.
Ngục Chân ở giữa không trung thấy vậy thì cười oe toét: "Chao ôi, cuối cùng cũng sử dụng công pháp Địa giai rồi sao? Nếu không sử dụng nữa thì ta còn tưởng Vô Cực môn của lão gia gia các ông đường đường là thế lực Ngũ Phẩm mà chỉ có Huyền giai pháp môn trong Tàng Thư Các nữa chứ.”
“Hy vọng lát nữa các hạ vẫn còn có thể lộ ra dáng vẻ này.” Hồ Tam Phong chậm rãi nói.
Kèm theo đó là một tiếng "rầm" kinh ngạc.
Trên người của Hồ Tam Phong bộc phát ra khí thế khổng lồ. Động Phủ Cảnh lục trọng thiên!
Không ngờ rằng cảnh giới của Hồ Tam Phong lại có thể nâng cao thêm một cảnh giới nữa khi sử dụng loại công pháp này. Nhưng xét về mức độ của luồng khí tức này thì lục trọng thiên này có lẽ chỉ là tạm thời.
Đó cũng chính là vừa mới bước vào Động Phủ lục trọng thiên trong tích tắc. Hồ Tam Phong chỉ để lại một tàn ảnh tại chỗ.
Trong nháy mắt.
Ở trước mặt Ngục Chân.
Hình bóng của Hồ Tam Phong đã xuất hiện ở đây.
“Thái Sơn Bôn Lôi Chưởng!”
Bộ râu tung bay trong gió, Hồ Tam Phong đưa lòng bàn tay phải ra.
Những tia sấm sét quanh quấn trong lòng bàn tay, điện quang bản ra khắp nơi và tự thành một khí. tượng.
Ngục Chân quan sát chăm chú nhưng vẻ mặt vẫn luôn tĩnh lặng như giếng cổ, chưa từng xuất hiện chút sóng gió. Trong lúc chăm chú quan sát, nhát chưởng này ầm một phát đánh vào lồng ngực của Ngục Chân. Trực tiếp khiến cả người bay ra ngoài.
Cuối cùng rơi xuống một tảng đá lớn trên mặt đất.
Các site khác đang copy và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!