Ánh mắt lão giả nhìn xung quanh bảy đệ tử trung tâm đang thở hồng hộc quanh thân yêu thú. Chỉ chờ khi nào thu Tiểu động thiên Lân Thiên này vào túi, lợi dụng nó mở rộng tài nguyên, sau đó tiếp tục bồi dưỡng ra vài Động Phủ Cảnh cũng không phải chuyện khó.
Đến lúc ấy Thiên Nguyên Châu chính là thiên hạ chân chính thuộc về Vô Cực Môn.
Khi ấy, các thể lực lục phẩm còn lại cũng chỉ có thể trở thành phụ thuộc của bọn họ, bằng không thì cứ đợi Vô Cực Môn phi kiếm tiêu diệt đi! Tuy ông ta xuất quan không lâu, nhưng lại nghe nói Bắc Bộ xảy ra vài chuyện lớn.
Nghe đâu vài thế lực lục phẩm của Bắc Bộ bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, đầu sỏ là một tổ chức sát thủ tên Huyết Sát Các.
Còn nghe đồn Các chủ của bọn họ chính là một vị Động Phủ Cảnh... Cái tên Huyết Sát Các chưa nghe bao giờ này vừa xuất hiện đã liên tiếp tiêu diệt vài thế lực lục phẩm thành danh đã lâu của Bắc Bộ, có xu hướng thống nhất Bắc Bộ. Chờ việc lần này xong rồi hắn có thể chạy qua bên kia xem thứ thế nào.
“Lão gia gia, các ngươi đang chơi gì thế? Có thể cho ta chơi chung không?” Một tiếng cười trong trẻo chợt quanh quần bên tai Hồ sư tổ.
Hồ sư tổ nháy mất khôi phục tỉnh thần, tròng mắt co rụt.
Không biết bên cạnh ông ta đã xuất hiện một thiếu niên trắng nõn nho nhỏ từ khi nào,
Thiếu niên tươi cười rạng rỡ, ánh mắt chất phác ngây thơ...
Nhưng lúc này Hồ sư tố cũng không dám thả lỏng tinh thần một giây.
Bởi vì từ đầu đến cuối ông ta không hề cảm nhận được thiếu niên này tới gần mình khi nào. Không một tiếng động, giống như ma quỷ vậy.
Phải biết rắng ông ta chính là Động Phủ Cảnh, nói không ngoa chứ ông ta có thể cảm nhận được tất cả những biến hoá trong vòng phạm vi mười dặm.
Nhưng tình hình trước mắt...
Ngục Chân cười nhìn Hồ sư tổ, nói: "Lão gia gia, ông đứng cách xa ta như vậy làm gì? Ta cũng đâu phải đại yêu thú gì đâu.”
'Thì ra trong nháy mắt đang suy nghĩ, Hồ sư tổ đã lách người lên ngọn đồi nhỏ ở ngoài cả cây số, đang. cảnh giác nhìn Ngục Chân.
Hồ sư tổ chau mày: “Ngươi là ai?”
Ngục Chân gãi đầu: “Ta chính là ta, là ai cái gì chứ?"
Hồ sư tổ nghe vậy cười lạnh: “Là thật hay giả, thử một lần là biết ngay.”
Vừa dứt lời thì Hồ sư tổ lập tức động ý niệm.
Linh khí bên tay phải hội tụ thành một thanh kiếm bay thắng đến đầu Ngục Chân với tốc độ cực nhanh.
Phụt! Máu bắn ra.
Mây nhíu chặt của Hồ sư tổ đần dăn giãn ra.
Ông ta lầm bẩm: “Chẳng lẽ là do công pháp bị sai chỗ nào đó nên mới không cảm nhận được sự xuất hiện của đối phương?”
Hồ sư tổ nhìn sang thì thấy chân, vai và tim của Ngục đã bị đâm xuyên, ngã xuống đất, máu đỏ tươi từ cơ thể hẳn ta chảy ra nhuộm đỏ một vùng đất xung, quanh.
“Hồ sư tổ, đây... Đây là... Lúc nãy."
Một đệ tử Vô Cực Môn ở bên kia cũng chú ý tới tình huống bên này nên chạy qua đây.
“Không có gì, có lẽ là lúc chúng ta chưa tới, có một người phàm từ tòa thành bên ngoài cách đây không xa chạy nhăm vào mà thôi.”
Cuối cùng Hồ sư tổ cho ra một kết luận như vậy.
Một người đệ tử nói: “Hồ sư tổ, mấy chuyện như thế này giao cho chúng con là được rồi, sư tổ người dùng một chút linh lực lên những tên phàm nhân kia thôi cũng thật là lãng phí.”
Đám đệ tử còn lại cũng không ngừng gật đầu như là chuyện hiển nhiên.
Từ nhỏ bọn họ đã được Vô Cực Môn dạy rằng, phàm nhân căn bản không thể nào đem ra so sánh với tu luyện giả được. Sở đĩ phàm nhân có thể sống tốt đều là nhờ những tu luyện giả ban cho. Nếu có tên phàm nhân nào không biết tốt xấu, chắn đường tu luyện giả thì cứ thẳng tay giết chết. Cho nên bọn họ đã thấy nhiều tình huống như vậy lắm rồi.
Gó lẽ lúc mới bắt đầu còn có hơi chưa quen, cảm thấy phản cảm, nhưng dần dần cũng trở nên chết lặng. Giống như dù cho người phàm có chết nhiều hơn nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tu luyện giả bọn họ cả.
“Hồ sư tổ, con có một chuyện muốn hỏi.”
Một nữ đệ tử rất được lão giả yêu thương đột. nhiên lên tiếng hỏi.
Hồ sư tổ cười gật đầu: “Nói đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!