Một trưởng lão tu vi chỉ có Dưỡng Thần Cảnh nhị trọng thiên, đột nhiên chấp tay, mở miệng nói.
Sau đó, ở dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, vị trưởng lão kia lập tức vận dụng bí thuật bỏ chạy, lao cực nhanh đến một hướng.
Nhưng mà...
Trịnh Nguyên hóa thành một đám mưa máu, muốn chạy khỏi nơi này. Nhưng còn chưa kịp chạy ra khỏi phạm vi trăm dặm, một cánh tay chợt hiện ra, tóm chặt lấy lão.
“Muốn chạy trốn? Đã hỏi qua chúng ta chưa?”
Bắt lại đám mưa máu kia chính là một sát thủ còn rất trẻ, mang theo một nụ cười tủm tim trên mặt Mưa máu rất nhanh đã biến vẽ dáng vẻ vốn có của Trịnh Nguyên. Cổ lão bị bóp chặt, mặt mũi đỏ bừng.
“Ta có thể cống hiến cho Huyết Sát Các, còn xin đại, đại nhân thả ta..."
Sát thú trẻ dùng sức bóp chặt.
Răng rắc!
Cổ Trịnh Nguyên trực tiếp bị lực tay cực mạnh này vặn gãy.
Giải quyết đối phương xong, sát thủ thanh niên nhún vai: “Chẳng thú vị gì cả.”
Hắn ta tiện tay ném cỗ thi thể này đi, sau đó lếch thếch trở lại ngọn núi nhỏ ban nãy.
Toàn thân Ninh Phong Hạ tắm trong máu tươi, trường bào tông chủ trắng như tuyết lúc này đã hỗn loạn lung tung. So với vài phút trước, dáng vẻ đúng là chật vật hơn nhiều
Hộc hộc hộc!
“May mà bổn tông chủ vẫn luôn mặc một bộ pháp bảo phòng ngự Huyền Giai thượng phẩm trên người, nếu không... dính phải một chiêu vừa rồi, không chết cũng tàn phế.”
Bên trong lớp áo bào đã rách nát trên người hẳn ta, có thể lờ mờ nhìn thấy một thân áo giáp đen nhánh có hoa văn xinh đẹp.
“hết tiệt, không ngờ là trong đám sát thủ này vẫn còn có người giả heo ăn thịt hổ.” Ninh Phong Hạ cắn răng.
Không ai ngờ được nam nhân trung niên có vẻ ngoài lôi thôi kia lại là t kẻ có tu vi bán Động Phủ Cảnh tương đương với mình! Hơn nữa, lại còn mạnh hơn!
“Hai mươi mốt tên Dưỡng Thần Cảnh, trong đó còn bao gồm một gã bán Động Phủ Cảnh, thế lực này đã hoàn toàn không phải là thứ mà Bách Lý Tông ta muốn ngăn cản thì có thể ngăn được rồi.”
“Nhưng tại sao lúc đó, Sách Thiên Quyển không để lộ ra một chút thiên cơ?”
Sợ răng Ninh Phong Hạ làm thế nào cũng không ngờ được, Sách Thiên Quyển luôn được mình cung phụng như chí bảo thực ra đã bị Phong Thanh Trúc phong kín năng lực nhìn trộm thiên cơ.
Những thứ hẳn ta đã nhìn thấy, lại do một tay Phong Thanh Trúc tận lực an bài.
“Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, chỉ có thể như vậy thôi."
Quan sát bốn phía xung quanh, cuối cùng Ninh Phong Hạ quyết định, cứ trốn trước đi rồi lại tính!
Tông môn không còn thì có thể dựng lại một lần nữa, chỉ là sẽ phải hao phí rất nhiều thời gian mà thôi Nhưng nếu người không còn, vậy thực sự là không còn gì nữa rồi.
“Nếu như thực sự cùng đường, bổn tông chủ có thể đầu nhập vào Vô Cực Môn, tin là Vô Oực Môn cũng sẽ rất vui lòng tiếp nhận ta, một người có cơ hội đột phá Dưỡng Thần Cảnh, bước chân vào Động Phủ Cảnh.”
Trong lòng Ninh Phong Hạ đã yên lặng nghĩ xong mấy đường lui cho mình. Chuyện cần làm bây giờ, chỉ...
“Đi! Túng Vân Thân Pháp.”
Kỳ kinh bát mạch của Ninh Phong Hạ đều được điều động, trong nháy mắt linh khí đã vận chuyển tới cực hạn. Cả người giống như hóa thành một tia hồng quang, dùng tốc độ cực nhanh độn thân về một phương hướng.
Trong một khoảnh khắc, Ninh Phong Hạ quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, nội tâm thở phào một hơi. Hoàn hảo, không bị đuổi kịp.
Đúng lúc hẳn ta gần xuyên qua Bách Lý Hãng Hà Trận, bên tai lại truyền đến một giọng cười có chứt non nớt, tất rõ ràng: "Hì hì ha ha, rốt cuộc cũng chờ được người rồi.”
Ninh Phong Hạ lập tức giật mình, hai mắt nhìn chăm chẵm về phía phát ra giọng nói.
Một thiếu niên nhìn qua chỉ mới mười hai, mười ba tuổi đang đứng trên một tảng đá lớn, mắt không chuyển mà lăm lăm nhìn mình. Nếu không phải là nghe được giọng truyền âm vừa nãy, Ninh Phong Hạ căn bản là không phát hiện được có một người như vậy tồn tại.
Lúc Ninh Phong Hạ nhìn thấy một tấm lệnh bài bên hông thiếu niên, đồng tử của hắn ta lập tức co rút lại.
Lại là sát thủ Huyết Sát Các!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!