Bàn tay mảnh dẻ, nhẫn nhụi như ngọc Dương Chỉ thăm dò về phía mi tâm đối phương.
“Mơ tưởng! Tường Thú Hộ Thân Chướng””
Mục Hách hô khẽ, hai tay kết thành thủ ấn. Ánh mắt loé lên ánh sáng minh mẫn rồi biến mất.
Ngay sau đó, một lá chắn tản ra quăng sáng nhàn nhạt bỗng nhiên xuất hiện cách lão khoảng một thước.
Rầm!
Tường Thú Hộ Thân Chướng mới mọc lên chưa. được bao lâu đã bắt đầu sụp đổ.
“Sao lại thế này?” Mục Hách ngây ngẩn cả người, hai mắt có chút dại ra
Tuy phẩm cấp pháp môn Tường Thú Hộ Thân Chướng này của lão chỉ là Huyền giai cực phẩm, nhưng lão đã tu luyện nó đến tầng cao nhất.
Một khi thi triển, ngoài năng lực phòng ngự ra thì còn có thể so với một loại pháp môn Địa giai hạ phẩm.
Sao lại một giây cũng không chống đỡ được, lập tức bị nữ tử xinh đẹp trước mặt xòe tay ra là có thể dễ dàng phá vỡ được chứ?
Việc này hoàn toàn không hợp với lẽ thường!
Tuy trong lòng Mục Hách không ngừng nổi lên sóng to gió lớn, nhưng lại không dễ dàng nhận mệnh như vậy.
“Thiên Tông bí thuật!”
Mục Hách cần răng sử dụng một loại pháp môn nào đó, bắt đầu tiêu hao lực sinh mệnh của mình. Tu vi vốn ở Dưỡng Thần tứ trọng thiên lại liên tục tăng lên.
Dưỡng Thần ngũ trọng thiên!
Dưỡng Thần lục trọng thiên!
Trực tiếp vượt qua hai cảnh giới.
Củng lúc đó, đám tóc đen ít ỏi còn sót lại trên đầu lão chớp mắt đã biến thành bạc trắng như tuyết. Trên khuôn mặt già nua cũng có thêm mấy nếp nhăn.
Rõ ràng sử dụng loại pháp môn này cần tiêu hao lực sinh mệnh. Đó là loại pháp môn chỉ có thể bạo phát một lần duy nhất, tác dụng phụ còn lộ ra rất rõ ràng.
“Báo Ý Quyền pháp.”
Âm thanh của Mục Hách giống như tiếng sấm rền. Lão ta quát lớn một tiếng, tay phải hung hãn vung lên một quyền, động tác nước chảy mây trôi khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy được tàn ảnh. Nắm đấm va chạm với bàn tay mảnh dẻ kia.
Rầm một tiếng, hư không liên tiếp vang lên tiếng không khí nổ tung.
“Bị cản lại rồi ư?" Mục Hách thất kinh, khuôn mặt già nua bị dọa đến mức thất thần.
Bản thân lão biết rõ một quyền này mạnh đến mức nào, nó gần như đã hội tụ tu vi cả đời lão, vậy mà lại bị bàn tay mềm mại kia dễ dàng bắt được!
“Lão tiên sinh, xem ra ngài vẫn chưa thấy rõ được gì hết.”
Giọng nói của Nhu Mị khiến người ta không tự chủ được nổi hết da gà lên.
Một giây tiếp theo.
Đôi mắt trũng sâu, đục ngầu của Mục Hách đột nhiên trợn to!
“Bát, bát trọng thiên?”
Đôi môi cong cong của Nhu Mị hơi nhếch lên: “Lão tiên sinh cảm thấy thế nào?” Bàn tay trái đang túm lấy Mục Hách của nàng hơi dùng sức.
Răng rắc!
“A!” Khuôn mặt Mục Hách nhăn nhúm.
Xương cốt trên cánh tay phải của lão bị một lưỡng sức mạnh cực lớn trực tiếp nghiền nát thành cặn bã. Trong nháy mắt, cảm giác đau đến mức không muốn sống tiếp đã lấp đầy đại não của lão.
Lúc này cho dù lòng dạ Mục Hách có lớn đến mấy cũng không nhịn được, hai đầu gối quỳ trên mặt đất.
“Huyết Sát Các đáng chết, tiếp chiêu!" Cách đó không, xa một giọng nói bất ngờ vang lên.
Nhu Mị quay đầu lại.
Một thanh phi kiếm giống như sao bằng rơi xuống, phi thẳng về phía nàng. Nhu Mị vừa định đỡ lấy, nhưng hai tròng mắt lại bất chợt hiện lên một vệt tỉnh quang.
Nàng cười cười, bàn tay trái đang tóm lấy Mục. Hách nhanh chóng thả ra, thuấn di đến một chỗ cách đó mấy trăm thước.
Phi kiếm vồ hụt, cắm trên mặt đất.
“Mục trưởng lão không có sao chứ?"
Trương Kiến Mộc sử dụng một loại pháp thuật thu ngắn khoảng cách, đi thắng tới bên cạnh Mục Hách.
“Ta, ta còn chịu đựng được” Sắc mặt Mục Hách trắng bệch, ngữ khí suy yếu.
Rõ ràng là môn công pháp lúc trước lão sử dụng đã bắt đầu phản phê.
Tu vi đang ở Dưỡng Thần lục trọng thiên, bây giờ đã hạ xuống cảnh giới cũ.
Thần sắc Trương Kiến Mộc đầy vẻ nghiêm trọng, hai mắt quan sát bốn phía, trong lòng cảm thấy phiền phức to rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!