Chương 50
Thang máy đinh một tiếng, cửa mở ra, Trầm Tu Cẩn ôm lấy eo Giản Đồng chạy vội ra ngoài, một đường như bay vào phòng ngủ, đem người đặt trên giường lớn, đưa tay cởi xuống quần áo ướt sũng của cô.
Ngón tay thon dài từng chút từng chút cởi ra áo quần cô, tầng thứ nhất, áo khoác; tầng thứ hai, áo sơ mi; tầng thứ ba… Trán nheo lại, người phụ nữ này, trời nóng bức mà mặc nhiều như vậy?
Ngón trỏ dừng ở ống tay áo lót của tầng thứ ba, hắn hết sức khó hiểu, ai lại giữa trời nóng bức, dưới tầng tầng quần áo lại mặc một bộ đồ lót cotton tay dài của mùa thu như vậy.
Nhưng, không thể để cho cô cứ mặc quần ướt sũng như vậy được.
Trầm Tu Cẩn tăng nhanh động tác, lột ra áo ướt của cô, tầm mắt rơi vào kiểu bra cũ kỹ bảo thủ kia, cuối cùng không do dự chút nào cởi ra tầng bảo vệ cuối cùng, trong nháy mắt, một đôi đồi núi nhảy ra, hô hấp người đàn ông lộn xộn mất ba giây.
Rất nhanh, hắn xoay người lấy áo sơ mi trắng của mình từ trong tủ quần áo mặc lên cho cô.
Tất cả động tác làm liền một mạch, không có một tia do dự, hiển nhiên, sự vội vội vàng vàng trong lúc thay quần áo kia, cũng khiến cho hắn bỏ qua vết thương ẩn nấp ngang hông kia.
Trầm Tu Cẩn mặc áo sơ mi vào trên người cô, mới vừa đưa tay chuẩn bị cởi quần, người trên giường bỗng nhiên hai chân loạn đạp, giống như hoảng sợ tột độ.
Vù!
Trầm Tu Cẩn ngẩng đầu quét về phía người trên giường, người nọ vẫn nhắm hai mắt, chẳng qua là trên khuôn mặt tái nhợt giơ phút này lộ ra nét sợ hãi kinh hoàng, như bị gì đó kích thích.
Hắn bắt lấy tay, người nọ cũng liền an ổn, Trầm Tu Cẩn không xác định lấy tay đặt trên lưng quần của cô, quả nhiên! Trên mặt hai mắt nhắm chặt lại hiện lên nét kinh hoàng.
Bất ngờ không kịp đề phòng, đạp phải cằm, cánh tay dài duỗi một cái, cầm chặt mắt cá chân của cô, lúc này mới dừng lại.
Người đàn ông nắm chặt mắt cá nhân cô, hai tròng mắt đen nhánh nhìn chăm chú dung nhan đang ngủ, lộ ra suy nghĩ sâu xa… Cô làm sao sẽ nhạy cảm với động tác này, thậm chí kinh hoàng sợ hãi?
Đang trầm tư, người trên giường lại lâm vào ác mộng, bắt đầu nói mê sảng:
“A Lộc, A Lộc, mang tôi đi, mang tôi đi với…”
Đôi bàn tay Trầm Tu Cẩn thiếu chút nữa bóp vỡ mắt cá chân cô, tròng mắt đen hiện ra sự lạnh lùng… Gọi A Lục A Lục, Lục Sâm tốt như vậy?
Hắn gắt gao nhìn chăm chú vào người trên giường… Giản Đồng, cô chết tâm đi, muốn Lục Sâm mang cô đi? Muốn cùng Lục Sâm bỏ trốn?
Nằm mơ!
“A Lộc…”
Người phụ nữ kia vẫn còn mê sảng.
Giờ phút này thần sắc trên mặt Trầm Tu Cẩn càng ngày càng lạnh, dần dần xuống dưới âm độ, mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm, là người phụ nữ trên giường rơi lệ.
Cô rơi lệ!
Bất luận là Giản Đồng ba năm trước hay Giản Đồng ba năm sau, trong trí nhớ Trầm Tu Cẩn, chưa từng thấy qua cô vì ai mà chảy nước mắt!
Vì Lục Sâm!
Chẳng hiểu tại sao, khi ba chữ này hiện lên trong đầu, hắn có một loại xúc động muốn huỷ diệt Lục Sâm, rồi tự tay bóp chết người phụ nữ này!
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm hàng nước mắt ở khoé mắt cô, tận mắt thấy hàng nước mắt từ khuôn mặt chảy xuống gôi, hoá thành một điểm ướt át… Chướng mắt!
Chướng mắt!
Cái gì cũng chướng mắt!
Gối chướng mắt!
Ga trải giường chướng mắt!
Nước mắt của cô càng chướng mắt!
Giản Đồng rơi vào ác mộng, đó là một vòng tuần hoàn vô hạn, mặc dù đây là ác mộng của cô, nhưng cô mê luyến với giấc mộng này. Ít nhất, A Lộc, còn sống ở trong mơ của cô.
“A Lộc…”
“A Lục?” Một thanh âm u lãnh lọt vào trong tai, đi đôi với hít thở của Giản Đồng trở nên khó khăn thống khổ, thanh âm kia gần trong gang tấc: “A Lục! Cô mở mắt ra cho tôi, nhìn cho rõ, tôi là ai!”
Lời giống vậy, hôm nay Trầm Tu Cẩn nói hai lần, đáy mắt hắn như kết thành hàn băng, vậy mà cô hai lần nhận làm hắn!
Cùng một ngày, cách nhau không quá nửa giờ, cô — Giản Đồng! Lại nhận nhầm mình thành người khác, những hai lần!
Giản Đồng bị ngạt thở đến tỉnh lại, mới phát hiện, người mà cô không muốn gặp nhất, như phát điên, chặt chẽ bóp cổ họng cô!
Lực đạo mỗi chút lại tăng thêm, cô đột nhiên trợn to mắt, ý thức được — hắn, Trầm Tu Cẩn, thật sự muốn bóp chết mình!
Hô hấp ngày càng khó khăn, cô lại nhớ lại lúc kinh hoàng sợ hãi nửa giờ trước lúc đuối nước, đột nhiên, Giản Đồng thẳng đơ nằm trên giường, không giãy giụa nữa.
Nhưng biểu hiện cô như vậy, lại là kích thích đến người đàn ông kia: “Giãy giụa! Cầu xin tôi! Tại sao không giãy giụa! Tại sao không cầu xin tôi! Cô không phải thích quỳ sau đó cầu xin tha thứ sao! Cô không phải trân quý nhất mạng sống của cô sao! Cô giãy giụa đi!” Hắn giận, chẳng biết tại sao, trong lòng phát cáu, không biết nguyên do!
Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ đáng chết, lại một bộ dạng sống thì sống chết thì chết, mộ biểu tình nhàm chán không nơi nương tựa!
“Tôi nói, giãy giụa! Tôi kêu cô giãy giụa!” Cô liền muốn chết như vậy sao? Không! Cô ta quan tâm Lục Sâm đến như vậy, tình nguyện chết cũng không muốn yếu thế sao!
Trầm Tu Cẩn không ý thức được, hắn đang ăn giấm của Lục Sâm, mà hành động điên cuồng này của hắn càng giống như một đứa con nít không lấy được đồ chơi nên tranh cãi vô lý, Trầm đại thiếu IQ cao EQ thấp, một đứa con nít mang bộ dáng tranh cãi vô lý, chính là tổn thương người mình quan tâm, mà không tự biết.
Hắn lại càng không ý thức được, làm cái này, hắn không phải muốn Giản Đồng ‘giãy giụa’ cùng ‘xin tha’, thậm chí không phải sự ‘yếu thế’ của cô, hắn muốn, chẳng qua là muốn một cái thái độ — một cái thái độ ở trong lòng cô, thái độ với Trầm Tu Cẩn hắn vẫn độc nhất vô nhị!
Thân thể thon dài vững chãi của hắn đè lên trên người cô, đột nhiên, hắn buông lỏng tay, từ cao nhìn xuống cô, giống như chỉ nhìn một con kiến hôi, môi mỏng phác ra một nụ cười nhạt:
“200 vạn, bồi tôi ngủ một đêm.”
Giản Đồng, người yêu tiền như vậy, hắn liền muốn nhìn một chút, là Lục Sâm quan trọng, hay tiền quan trọng hơn.
Giản Đồng hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm, chậm chạp ngẩng đầu lên: “Anh nói cái gì?”
“Cô không phải thích tiền lắm sao? Cô không phải là vì 200 vạn có thể lấy tính mạng mình đánh cược sao? Bồi tôi ngủ một đêm, 200 vạn, tôi cho.”
Giản Đồng thật lâu không có nói gì, giống như bị bấm nút tạm dừng, chẳng qua là trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông cao cao tại thượng, cả mắt cũng không nháy.
“Không.”
Trầm Tu Cẩn nheo măt lại: “Cô nói… Không?”
“Đúng,” cô nhìn hắn: “Không, tôi nói không.”
Vì Lục Sâm?… Vì Lục Sâm!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!