Chương 314
Người phụ nữ trên ghế sô-pha, ngủ không ngon giấc, không lâu sau, trên trán toát đầy mồ hôi.
Trong mơ Lúc thì là khung cảnh cuộc sống lúc cô còn nhỏ ở nhà cũ họ Giản, ông nội vân còn khỏe mạnh, lúc thì là khung cảnh cô ra sức theo đuổi Trầm Tu Cẩn, lúc lại là khung cảnh năm 18 tuổi lúc cô ở đỉnh cao nhất, tràn trề sức sống.
Khung cảnh bỗng thay đổi, khung cảnh cô bị xích trong ngục tù thê thảm hiện ra.
Lúc sau lại là khung cảnh lúc cô gái A Lộc ngốc nghếch sắp chết, khung cảnh lại thay đổi, cô ra khỏi tù, tất cả cuộc sống vất vả của cô, vân không thể nào thoát khỏi người ấy.
Trong mơ còn có bố mẹ cô, thế nhưng gần như đều là mơ hồ.
“Đồng Đồng, A Cẩn muốn ở bên Đồng Đồng cả đời này, muốn Đồng Đồng được vui vẻ và hạnh phúc suốt quấng đời này”
Một âm thanh ngây thơ trong sáng vang lên.
Cô bồng mở mất, nhìn trần nhà trắng xóa, mãi một lúc sau, mới phản ứng lại, nhận ra, những thứ vừa rồi, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mơ Người phụ nữ ngồi dậy từ sô-pha, cửa kéo ở ban công vân chưa đóng, gió xuyên qua từ khe hở, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua làn da, cô bỗng run lẩy bẩy, mới phát hiện, không biết từ khi nào, khắp người đã toát mô hồi Giơ tay lau mồ hôi trên trán, cô lại ngôi yên tĩnh như một vị thiền sư, yên lặng ngồi trên sô-pha, như thể một bức tượng, không động đậy mà ngây ra.
Giấc mơ này, chân thực đến mức không giống như là một giấc mơ, như thể là một thước phim về cuộc đời cô được tua lại Từ thịnh tới suy.
Từ kiêu hãnh không chút sợ hãi, đến run rẩy không dám đối mặt với người khác.
Cũng may mà có giấc mơ này, đã khiến cô nhớ lại rất nhiều rất nhiều chuyện.
Hồi nhỏ, lúc ông nội còn khỏe mạnh, cô vẫn chưa hiểu chuyện, chỉ biết, ông nội rất nghiêm khắc với cô, nhưng thật sự cũng rất tốt, tốt hơn cả bố mẹ cô đối xử với cô.
Chớp mắt, cũng đến tuổi đi học, cô nhập học trường tiểu học của anh trai.
Ông nội không cho người đưa cô đi học, anh cô trước giờ đều được bố mẹ quan tâm và chăm sóc nhiều hơn, cũng vì vậy, môi ngày của cô và anh cô đều không giống nhau.
Anh cô có tài xế riêng đưa đón, còn cô lại không được lên xe cùng anh cô đi học.
Lúc vừa nhập học, nhìn cô có vẻ cũng không nổi bật cho lăm, nhưng mới đi học được vài ngày, đã bị đầu gấu của trường để mắt tới, giờ ra chơi giữa giờ, bị chặn ở nhà vệ sinh, và chịu đựng những trò đùa quái đản.
Yêu cầu của ông nội đối với cô là, không được lấy gia thế để ức hiếp người khác, có bản lĩnh, thì hãy tự mình đòi lại công băng với người bắt nạt mình.
Thế nhưng lúc đó, thân hình cô nhỏ con lại không có sức, lúc bắt nạt người khác, các chị lớp trên thường thích tụ tập, mấy người túm tụm lại với nhau.
Lúc đó môi ngày cô về nhà, trên người đều có một vài vết thương, những chị lớp trên thích bắt nạt người khác ấy, tuy là ức hiếp người khác, nhưng cũng không phải là dạng không có đầu óc, bọn họ chuyên chọn những chö bị quần áo che đi để ra tay.
Cũng vì vậy, cho dù là ông nội hay người giúp việc trong nhà cũng đều không phát hiện ra.
Cho đến một ngày, cô ăn xong bữa tối, rồi lên †âng làm bài tập như thường lệ, anh cô im lặng chặn cô ở cầu thang, túm lấy cô rồi chạy tới phòng ngủ của anh, anh cô kéo cô áo đồng phục cô lên chô vai, cô còn nhớ lúc đó cô vô cùng tức giận, thẹn quá hóa giận mà ăn nói tùy tiện với anh trai Cô còn nhớ lúc đó anh cô lén lút lấy hộp y tế từ dưới gầm giường ra, im lặng bôi thuốc cho cô, lúc đó cô còn nổi giận, vì ngại ngùng, vì không muốn để người khác biết được tình trạng bị người khác bät nạt thê thảm của mình, cho nên đã châm chọc anh cô, bảo anh đừng lo chuyện bao đồng, không được phép mách ông nội.
Lúc đó nói gì nhỉ?
Hình như là: “Giản Mạch Bạch, anh đừng tưởng răng anh đã bắt được thóp của em, em có bản lĩnh để đối phó với những kẻ bắt nạt đó, anh không được phép nói chuyện này trước mặt ông nội”
Lúc đó anh cô vô cùng coi thường cô, nói: “Hứ ~ không phải là đánh nhau bị thua sao? Có gì ghê gớm chứ? Anh cũng thường xuyên đánh nhau, nếu không thì em nghĩ tại sao anh lại phải giấu một hộp y tế dưới gâm giường?” Nói xong liền kéo tay áo cô, rồi không thanh minh nữa mà kéo cô ra ngoài cửa, đóng sập cửa lại râm một tiếng.
Lúc đó thực ra là một đứa con gái trong nhà, nhưng lại thiếu đi tình yêu thương của bố mẹ, trong lòng rất đố ky với anh cô, thấy cánh cửa ấy bị đóng chặt trước mặt mình cô còn giậm chân kêu gào: “Giản Mạch Bạch, em sẽ tanhg, không phải chỉ là đánh nhau sao? Em nhất định có thể tanhg những kẻ bắt nạt ấy!”
Về sau mỗi ngày cô đều phản kháng lại những chị lớp trên đầu gấu ấy, cũng khiến cho mình bị thương khắp người, suốt một tuần anh cô đều phải kéo cô về phòng mình để bôi thuốc, bôi xong thuốc thì vứt cô ra ngoài.
Khi cô cuối cùng cũng đánh lại được những đàn chị lớp trên chuyên ức hiếp người khác ấy, đàn chị lớp trên lại gọi tên lưu manh từ bên ngoài tới, tên lưu manh lúc đó, thực ra cũng chỉ là học sinh trung học phổ thông và trung học cơ sở, những tên lưu manh lúc đó đều thuộc tầng lớp học sinh.
Cô bị họ chặn ở phía sau tòa nhà dạy học trong khuôn viên trường, tưởng răng lần này mình sẽ chết chắc, anh cô lại từ đâu chui ra, lân đầu tiên cô thấy anh cô đánh nhau ghê gớm như vậy, kết quả là, anh cô bị thương khắp người, mặt sưng như mặt lợn, nhưng vẫn ra vẻ ngầu trước mặt cô: “Nhìn xem, đây mới là đánh nhau, còn em chỉ gọi là khua chân múa tay mà thôi”
Trên ghế sô-pha, người phụ nữ có chút ngẩn ngơ, những kí ức trong quá khứ đã bị lấng quên theo thời gian, những việc nhỏ nhặt ấy, giống như ùa về trong phút chốc.
Cô cũng nhớ lại, lúc anh cô và những tên lưu manh lớp trên đánh nhau, miệng còn gào thét: “Chỉ có tôi mới được bắt nạt em gái tôi, ai dám ức hiếp em gái tôi, tôi sẽ giết chết kẻ đói Cô cũng nhớ lại, ánh mặt hung hãn như một con sói lúc anh cô nói câu này, như thể định cắn chết những người anh nhìn thấy ngay sau đó.
Người phụ nữ lại ngồi thẳng người trên ghế sô-pha thêm 3 tiếng Ánh mắt cô trống rỗng, không có gì bên trong, nhưng lại như xuyên qua lớp không khí, nhìn tới một nơi xa xăm, như thể cô đang nhớ lại, có lúc khóe miệng lại khẽ nở nụ cười, có lúc lại mím chặt, giống như cô đang chìm đăm trong thế giới của mình, đều không phải những kí ức tốt đẹp, thế nhưng, trong kí ức, lại có những điều tốt đẹp đã xảy ra.
Trong phòng khách yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại vội vã reo lên, cô giật mình, phản ứng lại, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo và sâu thảm Nhìn màn hình, là Trâm Tu Cẩn.
Cô không tắt máy, cũng không nhận cuộc gọi của người ấy.
Lặng lẽ đứng dậy từ sô-pha, cầm cặp, bước đến trước cửa.
Nhưng bồng nhiên ngừng lại, trước cửa, hai đôi dép lê đi trong nhà được đặt song song.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!