Biển Amour đúng với cái tên của nó.
Rất lãng mạn, rất thơ mộng.
Nhưng mà Thẩm Dịch Quân không thấy thích cho lắm.
Bởi vì bãi biển này ở một nơi rất xa Thẩm gia, mà mấy hôm nay Thẩm gia đang gặp chút khó khăn.
Thẩm Dịch Quân vừa ngồi trên máy bay, vừa lo âu trong lòng, không biết Trương Tấn đã xử lí xong bên cảnh sát chưa.
Hôm nay Thẩm Dịch Quân cũng không có mang theo người nào đi cùng, hắn giao lại việc quản lí tạm thời cho Lục Cảnh rồi đưa Kiều Di đi trong thầm lặng.
Tại vì hai người đều có một suy nghĩ chung.
Hai người họ muốn tận hưởng không gian riêng của một cặp vợ chồng bình thường.
Máy bay tư nhân hạ cánh ở một khu đất trống không, Thẩm Dịch Quân bế Kiều Di đang ngủ say sưa vì tác dụng phụ của thuốc say máy bay vào một chiếc xe đang đậu ở gần đó.
Ngồi vào xe, sau khi ổn định vị trí ngồi, bỗng nhiên Kiều Di hơi cựa quậy, nhưng vì đang nằm trong lòng Thẩm Dịch Quân nên cô không xoay người được, đành nằm im ngủ tiếp.
Thẩm Dịch Quân cũng điều chỉnh lại cách ôm của mình để sao cho cô nằm ngủ thoải mái hơn.
Thấy cô dần dần giãn lông mày, không còn nhăn mày khó chịu nữa, Thẩm Dịch Quân nhàm chán nghịch nghịch đầu ngón tay của Kiều Di.
“Thẩm gia chủ rất yêu vợ.” Ông già khoảng chừng 60 tuổi đè thấp âm lượng, trên mặt ông ấy có rất nhiều nếp nhăn, nhưng cũng không thể giấu được một vết sẹo dài chém ngang khuôn mặt.
Nhìn đã biết ông ta không phải người bình thường.
“Ừ…đã lâu không gặp, ông Mã.” Thẩm Dịch Quân nhìn qua gương chiếu hậu gật đầu coi như lời chào.
“Haha, không ngờ Thẩm gia chủ vẫn còn nhớ ông già này.”
“Ông vẫn không thay đổi chút nào.” Thẩm Dịch Quân không chút che giấu sự chán ghét trong ánh mắt.
Ông Mã dù biết nhưng vẫn rất vui vẻ nói tiếp, không biết là ông ta không hiểu thật, hay là ông ta đang lờ đi.
Ông Mã là một trong những trợ thủ đắc lực của ông nội Thẩm Dịch Quân, là một lão tài xế từng đặt danh hiệu ‘mãnh thú đường đua’.
Mỗi lần nghe đến tên ông ta với cái danh xưng ấy, Thẩm Dịch Quân đều không che giấu mà cười nhạo ông ta.
Ông ta cũng là một trong những người thầy dạy hắn, cũng là một trong những người hắn chán ghét nhất.
Không vì lý do gì cả, ghét là ghét.
“Haha, đúng vậy, đúng vậy.”
Ông Mã nhếch môi, đối diện với ánh mắt của Thẩm Dịch Quân, giọng điệu đầy khinh thường nói: “Còn cậu thì lại có thay đổi lớn phết đấy, tôi nghe nói Thẩm gia đang bị lung lay, thế mà giờ cậu vẫn có tâm trạng đi du lịch với vợ, cậu khiến người thầy như tôi đây thất vọng lắm đó.”
“Thu cái suy nghĩ vớ vẩn của ông đi, ông đã bị đuổi ra khỏi cửa chính của Thẩm gia, dù có muốn quay về thì cũng không bao giờ quay trở lại được.”
“Được rồi, làm như tôi chuẩn bị giết vợ cậu không bằng.” Ông Mã thu lại cái nhìn không có chút ý tốt từ trên người Kiều Di.
Đi đến một khác sạn 5* gần nhất, Thẩm Dịch Quân bình tĩnh kêu ông ta dừng xe.
Chiếc xe dừng lại, Thẩm Dịch Quân ôm chặt eo người phụ vẫn đang tỉnh tỉnh mơ mơ, lạnh mặt: “Hẹn không gặp lại.”
Ông Mã cười cười rồi phóng xe đi, để lại một làn khói mờ ảo đi theo hướng xe đi.
Nhanh chóng đăng kí một căn phòng tổng thống, Thẩm Dịch Quân một tay dìu Kiều Di, một tay kéo vali.
Cả người Kiều Di vẫn không có sức, giờ cô chỉ muốn ngủ, ngủ và ngủ.
Chắc chắn lần sau cô sẽ không bao giờ dùng lại loại thuốc này nữa đâu.
Kiều Di mơ mơ màng màng được đặt lên chiếc giường lò xo mềm mại, cô nhanh chóng cuộn người mình lại vào một cái chăn rồi lăn vào một góc ngủ tiếp.
Thẩm Dịch Quân thấy cô vẫn mệt, hắn thở dài lấy máy tính từ vali ra.
***Góc tác giả:
Chương này là một chương rất nhảm, vừa nhảm vừa ngắn.
Vì lúc viết tác giả đang trong tỉnh trạng ngủ gật rồi lại tỉnh rồi lại ngủ gật rồi lại tỉnh.
Nên viết lách cũng dở hơi nốt.
Nếu có sai sót gì thì cho mình xin lỗi.
Thôi, mình đi ngủ đã, không chịu nổi nữa, mai sẽ viết bù thêm cho các bạn, chứ giờ mệt quá.