“…”
“Cẩn thận một chút.”
“Em cũng vậy.” Trương Tấn nặng giọng, trong đó có chút ý vị cầu xin.
Kiều Di cười nhẹ: “Không biết nữa.”
Dừng một lúc, Kiều Di nói tiếp: “Khoảng 4 ngày nữa tôi và Thẩm Dịch Quân có đi hưởng tuần trăng mật, địa điểm là…” Cô cầm quyển sách du lịch trên tay, nhìn lướt qua một địa danh có núi, có biển: “Biển *Amour.” (Biển này không có thật đâu, mình bịa ra đấy(•‿•))
*Amour: Tình yêu, tiếng Pháp cũng được mệnh danh là “la langue amoureuse” – ngôn ngữ của tình yêu. Nguồn: Google.
Nghe thấy tiếng bước chân nhỏ đang đi đến gần phòng, Kiều Di nhanh chóng bật loa ngoài, giả vờ nói: “Đợi tí, tôi mang điện thoại cho Dịch Quân.”
Trương Tấn bên kia biết ý đổi cách nói chuyện: “Chậc chậc, thân mật quá nha, thế mà cậu ta dám để cho em động vào cái điện thoại này cơ đấy.”
“Anh bớt nói nhảm đi.”
Kiều Di đi đến cửa phòng định mở cửa, nhưng chưa kịp động vào tay nắm cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên ngoài.
“Hửm? Trương Tấn? Có chuyện gì?” Thẩm Dịch Quân không chút nghi ngờ cầm lấy điện thoại, Kiều Di im lặng đón lấy cốc sữa nóng rồi đi ra ban công ngắm sao.
“Nói đi.” Khi nhìn thấy cô đã ra hẳn ban công, Thẩm Dịch Quân mới nhấn nút tắt loa ngoài, giọng nói lạnh lẽo như muốn đóng băng Trương Tấn.
Anh ta lên tiếng trách móc hành vi ‘có vợ quên bạn’ của Thẩm Dịch Quân: “Bạn bè kiểu gì thế, có vợ thì dịu dàng, vợ đi khuất rồi thì lộ nguyên hình.”
“Nói chính sự.” Hắn vừa nghe điện thoại, vừa quan sát bóng lưng Kiều Di đang ngắm sao.
Trương Tấn đang nói gì hắn cũng không nghe rõ nữa…
Váy ngủ hai dây trắng mỏng manh, dưới ánh trăng, phác họa đường cong tuyệt đẹp như ẩn như hiện qua lớp vải mỏng manh của người phụ nữ.
Kiều Di thấy hơi nóng, cô đặt cốc sữa lên cái bàn bên cạnh, dùng dây chun dự bị đang đeo ở cổ tay búi tóc.
Cái cổ trắng nõn, vài sợi tóc con rơi xuống, làn da mịn màng, cử chỉ tao nhã, từng hành động đều mang theo chút ý vị phong tình, quyến rũ.
“Này!Tôi nói nãy giờ cậu có nghe rõ không đấy?”
Thẩm Dịch Quân cụp mắt, giọng nói có chút khàn khàn: “Nói lại đi.”
“…”
“Sao giọng cậu…”
“Nói.”
“À ừ…Tôi đã nói cậu nên rút hết đi, giờ chỉ cần đám người kia khai ra thôi là toang.”
“Vật chết không thể nói.”
“…Cậu điên à! Mấy trăm người đó, cậu định diệt khẩu kiểu gì?”
“Nổ.”
Trương Tấn bị một từ này của Thẩm Dịch Quân làm cho hoảng sợ.
Phải biết là đám người đó đang ở cục cảnh sát địa phương, nếu đặt bom ở đó, không chỉ người của Thẩm Dịch Quân, mà có cả hơn trăm cảnh sát cũng sẽ bị nổ chết.
“Thôi thôi, cậu đừng làm gì cả, để tôi lo, cách cậu làm chỉ khiến việc này tệ đi thôi.”
“Ờ.” Thẩm Dịch Quân nhanh chóng gật đầu.
Trương Tấn bên kia im lặng, sau đó nở nụ cười méo mó: “Cậu là đang chờ câu này của tôi à?”
“…Mấy ngày nữa tôi bận rồi, việc này chỉ có thể nhờ cậu.”
Trương Tấn biết rõ về ‘việc bận’ ở đây là gì, anh ta cay đắng cười, nhưng giọng điệu cũng không có gì thay đổi.
“Cậu không thể nói thẳng là muốn nhờ tôi được à?”
“Ừ, tôi ngại.”
“…” Hoảng sợ.
“…” Trầm mặc.
Tút tút tút.
Thẩm Dịch Quân vứt điện thoại lên giường, đi ra ngoài ban công.
Hơi thở cùng cái ôm ấp áp ập đến, vòng tay của Thẩm Dịch Quân ôm chặt eo cô mà sờ soạng.
“Đừng làm, để hôm đi trăng mật đi.”
“Em chọn được địa điểm rồi ư?” Thẩm Dịch Quân bất ngờ nhìn cô, đôi tay dừng lại, không sờ mó lung tung nữa.
“Ừm…” Một cơn gió lạnh thổi đến, Kiều Di lạnh đến nổi hết cả da gà trên cánh tay.
Thẩm Dịch Quân dìu dắt cô vào phòng, hắn đóng cửa ban công lại, đưa cô ngồi lên giường.
Kiều Di với lấy quyển sách du lịch vừa nãy cô để ở đầu giường, mở ra, chỉ tay vào một địa điểm.
"Đây, biển Amour, em muốn đến nơi này."Kiều Di ngước mắt nhìn lên Thẩm Dịch Quân, đôi mắt long lanh ánh nước.
Thấy Thẩm Dịch Quân hơi đăm chiêu suy nghĩ không trả lời ngay, Kiều Di căng thẳng trong lòng.
“Sao em muốn đi nơi này?”
“Tại vì có biển, có núi, ban ngày thì đi tắm biển, ban đêm thì đi lên núi ngắm sao.”
“Giống như đi du lịch, không giống đi hưởng tuần trăng mật.” Thẩm Dịch Quân nhíu mày quan sát những hình ảnh được in trong sách.
Cái nhíu mày của Thẩm Dịch Quân khiến Kiều Di lo lắng, cô đành chơi chiêu cuối: “Nếu anh không thích thì thôi vậy, chúng ta không đi nữa.” Nói xong, cô dứt khoát nằm xuống giường chui vào chăn.
Thực chất là đang chờ đợi câu đồng ý của hắn.
Thấy cô giận mình, Thẩm Dịch Quân do dự không biết có nên đồng ý hay không.
Thật ra hắn thích một địa điểm khác cơ…
Thôi vậy.
“Được rồi, chúng ta đi biển Amour.”
“Thật không?” Cô thò đầu ra khỏi chăn, đôi mắt long lanh nhìn chằm chăm hắn.
Thẩm Dịch Quân mỉm cười cưng chiều, gật đầu.
“Phải thế chứ! Hôm đó cũng là sinh nhật em, em muốn bánh kem vị…muốn …muốn…”
Muốn hạ bệ anh!
Muốn giết chết anh!
Muốn…giết chết trái tim của chính mình…