Đến ngày tháo băng, Kiều Di tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng vẫn có chút hồi hộp mong chờ.
Sống trong bóng tối suốt 3 năm nay, cô đã phát ngán rồi.
Xung quanh chỉ toàn là bóng tối khiến cô chỉ biết bất lực đứng yên tại chỗ, từng bước đi đều rất nặng nề và đầy cẩn trọng.
Cô thật sự phát ngán rồi.
Biết ngày cô tháo băng, Thẩm Dịch Quân cũng đến bệnh viện gặp cô.
Thật ra là hắn muốn người đầu tiên cô thấy sau 3 năm là hắn.
Trong căn phòng bệnh vip rộng rãi nay đã hơi chật.
Do đây là người phụ nữ của Thẩm gia chủ nên các bác sĩ ở đây đều rất sợ cuộc phẫu thuật này không thành công.
Nếu người phụ nữ này không chữa khỏi được, chắc chắn bọn họ sẽ bị con ác quỷ này trừng phạt một cách tàn nhẫn nhất.
Đến cả viện trưởng ngày thường cao cao tại thượng nay cũng cúi đầu cung kính đứng phía sau Thẩm Dịch Quân.
Điều nay càng khiến bác sĩ điều trị chính cho Kiều Di càng run sợ hơn.
“Nhanh lên, sao còn chưa tháo?” Nhìn dáng vẻ giật bắn mình của vị bác sĩ điều trị chính khi nghe giọng nói của hắn, Thẩm Dịch Quân nhíu mày không kiên nhẫn thúc giục.
“Vâng vâng.” Ông ta kiềm chế sự thất thố hoảng sợ của mình lại, từ từ tháo từng vòng băng trên mắt Kiều Di.
Không gian trong phòng dần trở nên căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, ai cũng im lặng không nói thêm câu nào, ai cũng hướng ánh mắt đến người phụ nữ đang ngồi trên giường.
Đến lớp băng cuối cùng, đột nhiên Thẩm Dịch Quân tiến lên đẩy vị bác sĩ kia ra, nắm chặt sợi băng trong tay, hắn tháo lớp cuối cùng.
Nhặt hai miếng bông còn sót lại ra, đôi lông mi của Kiều Di hơi rung lên vì cảm nhận được hơi thở ấm nóng.
Kiều Di từ từ mở mắt ra, ánh sáng chiếu vào khiến cô không kịp thích ứng mà nheo chặt mắt lại.
Rồi cô lại mở mắt ra lần nữa.
Đập vào mắt cô là chiếc áo sơ mi trắng của một người đàn ông, hắn mang vẻ mặt lo lắng hỏi thăm cô.
Tuy mấy tháng nay ở chung với nhau, song Kiều Di vẫn không thể nguôi đi sự sợ hãi khi nhìn thấy gương mặt sắc bén và đôi mắt đen sâu hun hút của người đàn ông kia.
Giống như tỉnh dậy từ một cơn ác mộng thì lại gặp phải cơn ác mộng đáng sợ hơn vậy.
Nhìn cô đang ngơ ngác nhìn mình, tuy vẫn có chút đờ đẫn vì vừa thích ứng với ánh sáng nhưng đôi mắt đã có hồn hơn trước.
Thẩm Dịch Quân yêu chết đôi mắt này.
“Em có thấy khó chịu ở đâu không?” Hắn vén vài sợi tóc dính trên mặt cô ra sau tai, ân cần hỏi han.
Đối với hành vi thân mật của Thẩm Dịch Quân, Kiều Di tỉnh táo lại, cô mau chóng bình ổn lại sự hận thù cũng nỗi bất lực, cảm giác tội lỗi của bản thân.
“Không sao, tôi thấy rất ổn.” Tầm mắt cô di chuyển qua từng người trong phòng, quan sát từng biểu cảm thở phào như đã thoát chết của họ.
Thẩm Dịch Quân cảm thấy hơi khó chịu khi ánh mắt cô không đặt lên hắn nữa, mà lại đi nhìn những tên đàn ông khác ở trong phòng, hắn đen mặt ra lệnh đuổi người.
Kiều Di chậm rãi thu ánh mắt mình lại, cô nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, do đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng nên mắt cô vẫn có hơi khô rát khó chịu.
Bỗng Thẩm Dịch Quân nắm lấy tay cô, Kiều Di dường như đã quen với hành động này của hắn nên cũng mặc kệ.
Thẩm Dịch Quân khó chịu nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của Kiều Di.
Nhìn thấy hắn khiến cô cảm thấy chán ghét đến như vậy sao?
Thẩm Dịch Quân dường như không thể nhịn nổi cách đối xử lạnh nhạt của cô đối với hắn thêm được nữa.
Hắn bắt lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, bắt ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình.
Bốn mắt nhìn chằm chằm vào nhau, hai người đều nhìn thấy hình bóng đối phương trong đó.
Nhưng một người lại thỏa mãn.
Còn một người lại chán ghét đến cực điểm.
Nhìn thấy sự chán ghét lộ rõ trong đôi mắt của Kiều Di, Thẩm Dịch Quân không kiềm chế lực mà dùng lực nắm lấy cằm của cô, cảnh cáo: “Đừng tưởng bấy lâu nay anh sủng em mà thể hiện thái độ ở đây, tuy giờ không còn người nào khiến em quan tâm, nhưng anh vẫn có thể dùng nhiều cách khác nữa, đừng khiêu khích tính nhẫn nại của anh!”
Đôi mắt Kiều Di lóe lên tia sắc lạnh.
Thế gian thay đổi, bản tính khó dời.
Cô biết chắc chắn cái tính khốn nạn này của Thẩm Dịch Quân sẽ không bao giờ biến mất.
Và Kiều Di biết chắc chắn rằng, Thẩm Dịch Quân cảnh cáo đe dọa cô, chắc chắn hắn đã nắm được thêm một điểm yếu nữa của cô.
Dù đến cả chính bản thân Kiều Di cũng không nhận ra.
Nhưng, cô vẫn nên thỏa hiệp trước.
Kiều Di né tránh đôi mắt đen sâu của Thẩm Dịch Quân, dần dần thu hồi những cảm xúc của mình lại.
Thẩm Dịch Quân thấy cô ngoan ngoãn trở lại, buông cằm cô ra, hắn nhẹ nhàng vén hết mái tóc dài của cô ra sau.
Đột nhiên ánh mắt hắn nhìn đến một thứ.
Do hắn đứng, còn Kiều Di là đang ngồi ở trên giường, từ chỗ này Thẩm Dịch Quân chỉ cần nhìn xuống là có thể nhìn thấy cảnh tượng tươi đẹp dưới lớp áo mỏng bệnh nhân của Kiều Di.