“Em đã bao giờ từng rung động vì tôi chưa?”
Khi Thẩm Dịch Quân nói ra câu hỏi này xong, không gian trong phòng bệnh im ắng hẳn đi.
Đến nỗi Thẩm Dịch Quân có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình.
Hắn vừa chờ mong câu trả lời của Kiều Di, vừa có cảm giác hồi hộp lo sợ.
Nhưng mà hết 2 phút mà vẫn chưa nghe được câu trả lời của cô, Thẩm Dịch Quân cho rằng cô không dám nói ra.
“…Nếu tôi rung động với anh, tôi sẽ tự ghê tởm chính mình, sẽ tự giết mình!” Bạch Kiều Di nhẹ nhàng nói ra câu trả lời của mình.
Ai lại đi yêu một kẻ đã giết chết ba mẹ, người yêu và bạn thân của mình cơ chứ?
Nhưng Kiều Di biết, con tim sẽ không bao giờ tuân theo lý trí.
Cho nên, nếu hiện tại hoặc sau này cô có rung động Thẩm Dịch Quân, kể cả một chút thôi.
Thì cô sẽ tự kết liễu chính mình.
Cô sẽ tự giết chết mình một cách tàn nhẫn nhất.
Để tạ tội với người thân và người mình yêu quý dưới suối vàng.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Kiều Di, nghe từng lời nói kiên định của Kiều Di vang vọng bên tai mình, Thẩm Dịch Quân khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Rồi hắn nở nụ cười cay đắng.
Đúng rồi, sao Kiều Di có thể yêu hắn được?
Người cô yêu là Mục Tiêu Hằng cơ mà.
Mà Mục Tiêu Hằng lại là bị chính hắn hạ lệnh giết chết.
Ai lại đi yêu người hại chết người mình yêu?
Thẩm Dịch Quân vuốt mặt mình, tâm trạng dần khôi phục lại, thở dài một hơi, hắn đứng lên, khí thế đáng sợ trở lại.
“Ăn uống đầy đủ vào, đừng bỏ bữa nữa, mấy ngày này anh sẽ có một chút việc bận không đến thăm em được, nhưng khi quay lại anh không muốn nhìn thấy một cái xác khô trên giường bệnh đâu.”
Nói xong, Thẩm Dịch Quân đi ra ngoài.
Trước khi cánh cửa phòng đóng lại, lộ ra hình ảnh người phụ nữ mặc một bộ đồ bệnh nhân yếu ớt ngồi im trên giường, ánh nắng từ ngoài cửa hắt lên người cô, gương mặt được quấn băng trắng che mắt, nhưng vẫn không che lấp được vẻ đẹp yên bình động lòng người.
Tuy ấm áp đẹp đẽ như một thiên sứ.
Nhưng lại giống như bị bẻ gãy đi đôi cánh, bị nhốt trong một chiếc lồng giam vô tận.
Không thể thoát ra.
Cô độc đến cùng cực.
***
Mấy ngày kế tiếp, Kiều Di cũng rất phối hợp với bác sĩ về vấn đề ăn uống, thuốc thang.
Tuy lúc ăn vẫn lộ vẻ mặt hơi khó chịu, nhưng cô vẫn cố ăn hết.
Bác sĩ nói tình trạng khó ăn này là do mấy hôm trước chế độ ăn uống của cô không điều độ, thường hay bữa ăn bữa không nên khi ăn uống đầy đủ, cô sẽ có cảm giác chán ghét đồ ăn.
Thậm chí có lúc sẽ thấy buồn nôn khi ăn. (Nữ chính không phải có thai đâu nha, có lúc mình cũng bị vậy à, kiểu thường ngày ăn một bát cơm, xong tự nhiên có bữa bắt buộc phải ăn hai bát cơm, mình sẽ có hiện tượng khó chịu cùng hơi buồn nôn á.)
Không hiểu sao lời này của bác sĩ cũng làm cho Kiều Di yên tâm hơn hẳn.
Tắm rửa, đi vệ sinh thì sẽ có hộ lý chăm sóc.
Lúc trước Thẩm Dịch Quân còn nói ngoài hắn ta ra, nếu ai đụng vào người cô dù chỉ là một ngón tay thì hắn sẽ giết chết người đó.
Có lẽ là do câu trả lời của cô hôm trước khiến hắn có chút đau lòng nên đã không ra tay với hộ lý.
“Đau lòng?”
Sao cô có thể nghĩ ra điều ấy từ trên người Thẩm Dịch Quân nhỉ?
“Dạ?” Nữ hộ lý không nghe rõ về lời cô nói chi lắm, cô ta ngơ ngác hỏi lại.
“Không có gì, cô ra ngoài trước đi, tôi muốn đi nghỉ.”
“Vâng.”
Cái cách nói đầy cung kính như thế này Kiều Di cũng đã nghe quen.
Nếu đúng như suy nghĩ của cô, nữ hộ lý này cũng có thể là người của Thẩm Dịch Quân.
Cho nên mới lộ ra sự cung kính như chủ với tớ như vậy chứ.
Còn gọi cô là “cô chủ” nữa chứ.
Biết ngay mà, Thẩm Dịch Quân sao có thể để yên một mình cô trong phòng này được.
Có khi không chỉ riêng nữ hộ lý này là người hắn cài vào giám sát cô, mà cũng có thể bên ngoài cánh cửa kia, Thẩm Dịch Quân cũng cho người canh chừng cô.
***Góc tác giả:
Ôi giồi ôi.
Hôm nay mình vào Facebook, toàn xem được vụ đạo văn giữa một tác giả bên E (Enovel)đạo tác phẩm của tác giả băn N (Noveltoon)
Có chút sợ sợ á mọi người.
Cũng sốc nữa.
Tại vì lúc trước mình cũng viết bộ này ở bên đấy nữa mà, nhưng xong muốn ký hợp đồng bên N nên cũng dừng đăng bên đấy rồi.
Lúc đấy mình cũng kiểu tin tưởng E về việc bản quyền hơn N. (nhưng vẫn chọn N:)
Không ngờ lại nổ ra một vụ như vậy.
Sợ hãi.
Thế giới này quá đáng sợ rồi.
Chả có chỗ nào an toàn cho tác giả viết tiểu thuyết cả:)))))